Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 226 - Lý Nguyên là tên đầu gỗ!

Trương Ngọc Yên: “Thược Dược tỷ tỷ không phải là thê tử của Lý công tử.”
Trương Ngọc Cầm đắc ý nói: “Thấy không, ta đoán đâu có sai.”
“Tuyệt sắc như thế, giống như Hằng Nga tiên tử, bất cứ nam nhân nào không xứng có được.” Trương Ngọc Hoàn cảm thán.
Trương Ngọc Yên: “Ta còn chưa nói xong. Thược Dược tỷ tỷ không phải là thê tử của Lý công tử, nàng chỉ là nha hoàn của Lý công tử thôi.”
“Phịch!”
Lục tiên nữ loạng choạng cùng té ra đất.
Từng người đều trợn mắt há hốc mồm, hoa dung thất sắc, vô cùng kinh hãi và không thể nào tin được.
Bọn họ không thể nào ngờ được, tuyệt sắc giai nhân xinh đẹp như thế lại chỉ là nha hoàn của Lý Nguyên.
“Sao có thể như vậy được?”
“Giai nhân như thế cho dù muốn là Hoàng Hậu một nước cũng dễ như trở bàn tay, sao có thể làm nha hoàn được.”
“Quá mức vô lý.”
Trương Ngọc Yên rất thấu hiểu cảm xúc của các tỷ tỷ, bởi vì nàng cũng đã từng kinh ngạc như thế.
Nhưng mà sau này sau khi nàng phát hiện những điều phi phàm của Lý Nguyên cũng luyện thành thói quen rồi.
Nàng vô cùng chắc chắn nói với các tỷ tỷ: “Thược Dược tỷ tỷ thật sự là nha hoàn của Lý công tử.”
“Lý công tử này cũng quá có phúc rồi.” Trương Ngọc Hoàn cảm thán, trong lòng nàng còn cảm thấy không thể tin được.
“Chẳng trách Lý công tử lại chẳng chút động lòng với sự bám víu không rời của chúng ta, nha hoàn của hắn xinh đẹp như vậy, sao có thể động lòng với sự mê hoặc của chúng ta được.”
Nhớ lại hành vi trước đây, trên mặt lục tiên nữ liền lộ ra nét xấu hổ.
Hiện tại bọn họ mới biết hành vi của mình trước mặt Lý Nguyên đáng cười biết bao nhiêu.
“Nha hoàn của Lý công tử đều quốc sắc thiên hương như thế, chẳng trách không đặt Thiên Đình vào trong mắt.” Trương Ngọc Mị cảm thán không thôi.
“Nhưng mà, vị Thược Dược cô nương kia không có tu vi, cho dù xinh đẹp, trăm năm sau cũng trở thành một bộ xương khô trắng hồng thôi.” Ngọc Uyển tiếc nuối nói.
Trương Ngọc Yên: “Ai nói Thược Dược tỷ tỷ không có tu vi, tu vi của nàng cao hơn chúng ta nhiều.”
Bịch!
Cằm của mọi người lập tức rớt xuống đất.
“Không thể nào, không nhìn thấy trên người nàng có pháp lực dao động.”
“Nếu như tu vi của nàng cao hơn chúng ta, sao có thể bằng lòng làm nha đầu chứ.”
“Đúng vậy, mặc dù Lý Nguyên khôi ngô, lẩu cũng ngon, nhưng không đến nỗi làm nha hoàn cho hắn.”
“Ngoài trường đình, bên đường xưa...”
Trong lúc mọi người đang thắc mắc bỗng một tiếng đàn dễ nghe từ hậu viện du dương truyền tới.
Tiếng đàn trầm thấp uyển chuyển, xúc động lôi cuốn, giống như có người nỉ non bên tai, kể ra một nỗi đau thương, nỗi buồn biệt ly nhàn nhạt.
Thất tiên nữ nghe thấy chỉ cảm thấy nỗi lòng bị chọc khuấy, trong nháy mắt bị tiếng đàn vô cùng tuyệt đẹp làm cho cảm động.
Trong chốc lát mọi người yên tĩnh trở lại, đắm chìm trong tiếng đàn uyển chuyển êm tai, không thể thoát khỏi.
Đặc biệt là Trương Ngọc Yên, trái tim trực tiếp bị tiếng đàn du dương trầm thấp chiếm lấy, trong đầu nàng lập tức hiện lên hình ảnh Lý Nguyên ôn nhu như ngọc, tao nhã đánh đàn, lại rực rỡ với bạch quang thánh khiết.
“Hắn đang đàn cho ta.”
Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Yên vốn đang cảm thấy hơi buồn rầu, bây giờ chỉ thấy bản thân được lấp đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Vốn là một điệu hát bi thương, nhưng vào tai nàng lại trở nên tình nồng ý đậm, dịu dàng du dương đến thế.
Cùng lúc đó.
Bên bờ suối Trạc Cấu ở núi Thiên Trì, một đạo nhân trung niên râu tóc màu vàng, dáng vẻ tao nhã, ánh mắt hơi u ám, vốn đang nhìn suối Trạc Cấu suy nghĩ xuất thần.
Hắn bỗng nghe thấy tiếng đàn du dương truyền đến, nét mặt không khỏi sửng sốt, trong ánh mắt mơ hồ lóe lên ánh sáng.
Ánh mắt vốn u ám cũng trở nên phiền muộn.
Giống như chìm vào trong hồi ức...
không biết qua bao lâu, tiếng đàn đẹp đẽ dần dần hóa thành hư vô, dư âm lượn lờ tiêu biến trong gió.
Thất tiên nữ lúc này mới dần lấy lại tinh thần.
Bọn họ phát hiện bản thân bất tri bất giác đã bay lên Cửu Thiên.
“Khúc nhạc này hay quá!” Trương Ngọc Mị cảm thán.
“Không ngờ Lý công tử còn biết đàn!” Ánh mắt Ngọc Hoàn lóe lên tinh quang lạ thường.
“Không những tướng mạo xuất chúng, còn có tài hoa kinh người như thế, quả thật khiến người ra sinh lòng quý mến.” Ngọc Uyển vô thức nói.
Ngọc Lan cảm thán với lục muội: “Ta cảm thấy, tiếng đàn của Lý công tử còn êm tai hơn đàn tấu của lục muội.”
Chỉ thấy nét mặt của Ngọc Cầm lúc này vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa ngưỡng mộ, còn có một chút mất mác.
Nàng ở Thiên Đình quản lý âm luật, đương nhiên quen thuộc tiếng đàn hơn các tỷ muội khác.
Nàng cũng nhận ra điểm bất phàm của khúc âm thanh thiên nhiên mà Lý Nguyên tấu.
Đầu tiên là tiếng đàn, loại tiếng đàn mà Lý Nguyên tấu vừa trong trẻo vừa trầm thấp, có thể du dương, hùng tráng, hoàn toàn không giống với bất kỳ nhạc khí nào hiện có.
Tiếp đến là khúc nhạc và cầm kỹ.
Nhạc khúc tươi đẹp, rung động lòng người, vang vọng, là một kiệt tác ít ai sánh được.
Cầm kỹ cao siêu, Trương Ngọc Cầm không những cảm thấy không bằng, thậm chí từ trước đến nay nàng chưa từng nghe thấy người nào có kỹ thuật đánh đàn cao siêu hơn Lý Nguyên.
Có lẽ, kỹ năng đánh đàn của Cầm Hoàng Phục Hy trong truyền thuyết không hơn thế này nhỉ?
Nàng thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng nhiên nàng phản ứng lại, vội vàng xoay người bay về đường cũ.
Mọi người thấy hành động bất chợt của lục muội, không khỏi căng thẳng kéo nàng lại.
“Lục muội sao vậy?”
“Ngươi điên rồi.”
Trương Ngọc Cầm vùng vẫy nói: “Ta phải quay lại hỏi Lý công tử dùng nhạc khí gì tấu khúc nhạc này, đó là một loại nhạc khí hoàn toàn mới mà trước nay ta chưa từng nghe, ta phải quay lại hỏi rõ ràng.”
Trương Ngọc Mị vội kéo lục muội lại: “Không kịp nữa rồi, chúng ta ăn lẩu đã trì hoãn lâu như thế, không nói đến việc quay về muộn toàn bộ chúng ta bị trách phạt, còn liên lụy đến Long Cát cô cô.”
“Nhưng nếu không biết rõ nhạc khí Lý công tử tấu, ta không thể yên lòng được.” Ngọc Cầm buồn bực nói.
“Lần sau đến hỏi Lý công tử đi, không gấp mà.” Trương Ngọc Uyển an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận