Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 295 - Dương Tiễn nghi ngờ, muội muội có vấn đề

Lý Nguyên nghi hoặc: “Không phải là bị ngươi làm bẩn rồi sao, không vứt đi thì giữ lại làm gì?”
Dương Thiền đột nhiên cảm thấy hơi muốn khóc.
Lại có người chê bai ta bẩn.
Có điều chỉ là một chút nước mắt mà thôi.
“Nếu như ngươi đã cảm thấy ta bẩn, vậy thì ta sẽ không trả lại cho ngươi nữa.”
Dương Thiền tức giận nói.
“Tùy ngươi.”
Lý Nguyên không vấn đề gì.
Dương Thiền: “...”
Cứ như vậy có được một món bảo vật, không biết tại sao, nàng lại cảm thấy không thể vui nổi.
Thế mà lại chê ta bẩn, hu hu hu, ta không muốn sống nữa.
Chính vào lúc Dương Thiền không muốn sống nữa, nàng đột nhiên nghe thấy Lý Nguyên hỏi: “Cánh gà nướng xong rồi, ngươi có muốn ăn hay không?”
“Muốn.”
Dương Thiền nhanh chóng đáp lại.
Ta ăn cánh gà trước rồi không sống nữa tiếp đi.
Nàng vội vàng nhận lấy một xiên cánh gà, cắn mạnh một miếng.
Dường như xem cánh gà thành Lý Nguyên.
“Xoẹt.”
Ánh mắt Dương Thiền sáng lên, nàng kinh ngạc nói: “Thật là ngon quá đi.”
Cay xen vị ngọt, giòn rụm bên ngoài thơm mềm bên trong, khiến cho đầu lưỡi cũng sắp hòa tan rồi.
Nàng trước giờ chưa từng ăn món ăn nào ngon đến vậy, nàng cảm thấy, cho dù là đồ ăn mà lúc nhỏ mẹ nấu, không ngon bằng chiếc cánh gà này.
Ăn một cách ngấu nghiến, Dương Thiền đã ăn hết một xiên cánh gà, thậm chí nàng còn nhai lại xương gà để ăn rồi.
“Thật là thơm.”
Sau khi ăn xong, nàng chợt nhìn chằm chằm vào cánh gà trên bếp nướng bằng vẻ mặt thèm nhỏ dãi, cổ họng nuốt nước bọt không ngừng.
Lý Nguyên từ từ thưởng thức cánh gà, hắn thấy bộ dạng thèm nhỏ dãi của Dương Thiền, nói: “Chỗ này đều đã nướng xong rồi, muốn ăn thì tự mình…”
Chữ “cầm” của Lý Nguyên còn chưa nói ra, Dương Thiền đã không còn chờ nổi nữa, giơ tay lấy một xiên cánh gà, bắt đầu ăn một cách ngon miệng.
Bản cô nương chính là chờ câu nói này của ngươi đấy! Vừa ăn, nàng vừa tò mò hỏi Lý Nguyên: “Trước kia ta cũng từng ăn không ít thịt nướng, sao mà trước giờ chưa từng ngon như cánh gà ngươi nướng.”
Lý Nguyên: “Tay nghề, đồ gia vị không giống thôi.”
Dương Thiền chỉ vào loại bột màu đỏ trên cánh gà, hỏi: Đây là cái gì? Cảm giác quá là kích thích vị giác, cánh gà và nó quả thực là tuyệt phối.”
Lý Nguyên: “Đây là ớt bột.”
“Thơm quá đi.”
Dương Thiền kích động khen.
Lý Nguyên nhìn dáng vẻ miệng dính đầy mỡ của Dương Thiền, nói: “Hay là sau này ta gọi ngươi là Dương Sàm đi, cái tên này khá là thích hợp với ngươi.”
Dương Thiền đang ăn cánh gà, nghi hoặc hỏi: “Ta vốn dĩ tên là Dương Thiền mà?”
Lý Nguyên: “Không phải, từ Sàm nghĩa là thèm ăn.”
“...”
Dương Sàm tức giận trừng mắt nhìn, cắn mạnh một miếng cánh gà.
Vì món cánh gà, bản tiểu thư nhịn.
Không qua bao lâu, Dương Thiền đã ăn được mười xiên cánh gà.
Ngon thì có ngon, chỉ là nàng cảm thấy miệng cay xè lên, có hơi không chịu nổi.
“Xì, cay quá, có điều vẫn muốn ăn.”
Dương Thiền vừa dùng tay quạt cho miệng mình, vừa nói.
Lý Nguyên thấy vậy, chợt lấy ra từ trong thùng băng ở bên cạnh một chai sữa dừa, đưa cho Dương Thiền: “Ngươi thử cái này xem, uống rồi sẽ không còn cay vậy nữa.”
Đây là loại nước uống mà thời gian gần đây Lý Nguyên mới nghiên cứu ra, Dương Thiền vẫn là người đầu tiên uống.
Dương Thiền vội vàng uống một ngụm.
Thơm ngon đậm đà, ngọt mà không ngấy, mát mà không buốt, nàng cảm thấy rất ngon.
Còn ngon hơn Quỳnh Tương Ngọc Lộ mà nàng từng uống.
Hơn nữa, sau khi uống xong, quả nhiên là không còn cay đến vậy.
“Đây là Tiên Lộ gì.”
Dương Thiền cầm nước dừa, tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Cái này gọi là sữa dừa.”
Hỗn hợp các loại nguyên liệu sữa bò, dừa, mật ong,... tạo thành.
Dương Thiền phát hiện, ở chỗ này của Lý Nguyên, những đồ vật mới thần kì thật là nhiều.
Không qua bao lâu, Dương Thiền đã ăn xong tất cả cánh gà rán, đồng thời uống mười lọ lớn sữa dừa và coca.
Có điều nàng vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ đã.
Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn được cánh gà nướng ngon như thế này, uống được Tiên Lộ ngon như thế này thì tốt rồi.
Sau khi ăn xong cánh gà, Dương Thiền lại xin Lý Nguyên dạy lại kỹ thuật diễn tấu sáo đào một lượt, mới vừa lòng hả dạ cáo từ trở về Mai Sơn.
Một khoảng thời gian sau đó, Dương Thiền thường xuyên đến tìm Lý Nguyên.
Nàng phát hiện, Lý Nguyên không những biết thổi sáo, còn biết đánh đàn, cũng biết ngâm thơ, còn có vẽ tranh, làm các loại đồ ăn ngon càng khiến cho nàng thèm nhỏ dãi, dư vị bất tận.
Lý Nguyên giống như là một bảo tàng vậy, mỗi lần đều có thể đem đến những bất ngờ khác nhau cho nàng.
Chỉ có điều, Dương Thiền thường xuyên ra ngoài, lại dẫn đến sự hoài nghi của Dương Tiễn.
Dương Tiễn phát hiện, thời gian gần đây muội muội thường xuyên ra ngoài, hơn nữa còn thường xuyên cầm sáo đào và một chiếc khăn tay ngồi ngây người, cười ngốc nghếch.
Điều này khiến hắn cảm thấy có gì không đúng lắm.
Nếu như người sáng tác ra “Phong cảnh vốn có của cố hương” kia, thực sự là một lão già râu trắng mặt rỗ, mà muội muội lại ngồi cười ngây ngốc với một món nhạc cụ của lão già…
Dương Tiễn quả thực không dám tưởng tượng cảnh tượng này.
Hơn nữa, một lão già, có lẽ sẽ không dùng khăn tay chứ?
Dương Tiễn bất chợt cảm thấy, muội muội có chuyện gì đó đang giấu mình.
Hơn nữa, còn là một chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất.
Có điều, Dương Tiễn tuy rằng có nghi ngờ, nhưng hắn không hề đi tìm muội muội để đối chất, mà vào một lần muội muội lại ra ngoài, hắn âm thầm đi theo phía sau muội muội, hắn muốn xem xem, khoảng thời gian này muội muội rốt cuộc là gặp mặt ai.
Nếu như muội muội thực sự đã động lòng phàm, vậy thì đừng trách hắn đánh tan đôi uyên ương.
Hắn thực sự không muốn bi kịch xảy ra trên người mẫu thân lại một lần nữa tái diễn trên người muội muội.
Dương Tiễn âm thầm đi theo phía sau muội muội.
Hắn biết bảy mươi hai phép Thiên Cương, tu vi lại cao hơn muội muội rất nhiều, bởi vậy Dương Thiền căn bản không biết ca ca đang đi ở bên cạnh nàng.
Nàng muốn ngay lập tức gặp mặt được Lý Nguyên, trên mặt không khỏi tràn đầy vẻ hân hoan.
“Hi hi, không biết hôm nay Lý Nguyên có chuẩn bị đồ ăn ngon gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận