Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2240 - Sống như heo!

Nàng thân là người ăn hàng thâm niên, trước đây nàng cũng đã thử qua khá nhiều món lẩu.
Nhưng mùi thơm giống như vầy, từ đó tới giờ nàng chưa từng được ngửi thấy.
Đối với chuyện ăn uống, Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân vốn dĩ thuộc dạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng giờ phút này, khi các nàng ngửi thấy mùi lẩu do Lý Nguyên nấu, thì họ lại chợt bị khơi gợi cảm giác thèm ăn đã biến mất từ bấy lâu nay.
Các nàng cảm thấy với mùi thơm này, bản thân có thể ăn được mấy chục con bò.
Trước kia Lý Nguyên nói hắn biết nấu cơm, các nàng vẫn luôn không coi trọng điều đó.
Hóa ra, Lý Nguyên thật sự biết nấu cơm!
Hơn nữa hắn còn làm tốt như vậy.
Lý Nguyên vừa nấu lẩu, vừa trả lời Thái Văn Cơ: “Nguyên liệu chất lượng tốt, cộng thêm tỷ lệ chính xác, hơn nữa là nấu với nhiệt độ lửa thích hợp, tự nhiên có thể kích thích trọn vẹn mùi thơm của các loại nguyên liệu.”
Thái Văn Cơ chảy nước miếng, kích động nói: “Ta nóng lòng muốn nếm thử mùi vị của món lẩu này, chỉ cần mùi vị của nó có thể bằng một nửa mùi thơm của nó, không, chỉ cần bằng một phần ba được, nó chắc chắn là món lẩu ngon nhất trên đời này.”
Lý Thanh Chiếu đột nhiên có chút hối hận khi bản thân nàng vừa bảo sẽ không ăn.
Cái này mùi thơm quyến rũ như vậy, chắc chắn là mùi vị của nó cũng không tệ lắm.
Nếu như có thể ăn một lần mà phải rửa chén một lần thì cũng chẳng có vấn đề gì?
Không được, ta không thể bỏ qua món ăn ngon này được.
Nghĩ tới đây, Lý Thanh Chiếu lập tức nói với Lý Nguyên: “Ta quyết định rồi, đợi một lát nữa ta sẽ rửa chén, vậy nên ngươi cũng chuẩn bị cho ta một phần đi.”
Tự dưng có được người rửa chén thay, dĩ nhiên là Lý Nguyên sẽ không từ chối rồi.
Hắn gật đầu nói: “Được.”
Chỉ một lúc sau, món lầu đã sẵn sàng.
Lý Nguyên còn chuẩn bị thêm một nồi canh xương đặc chế, nồi lẩu với mùi thơm tỏa khắp nơi đã xong.
Đúng lúc này, Trác Văn Quân cắt khoai tây, bông cải xanh, diếp cá và các loại rau để bày lên đĩa, mọi người nhất thời vội vàng dọn chén đũa ra và bắt đầu thưởng thức món lẩu do Lý Nguyên nấu.
Sau khi nếm thử, hiền nhiên không có gì là không đắm chìm.
Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ đều hận không thể chốc đầu xuống để cùng nhau nuốt hết.
Các nàng làm sao cũng không ngờ món lẩu này lại có thể ngon đến mức này.
Đến lúc này các nàng mới hiểu được cái gì gọi là món ăn ngon thật sự.
Cũng chính lúc đây, các nàng mới phát hiện, hóa ra những món ăn ngon, quỳnh tương ngọc dịch do ngự thiện phòng làm ra, thật ra thì cũng chỉ như vậy.
Khi đó các nàng mới hiểu được, hóa ra Lý Nguyên không phải biết nấu thức ăn ngon.
Mà là rất biết nấu.
Nếu như ngành đầu bếp mà cũng có thánh nhân, vậy thì người đó nhất định là Lý Nguyên, chứ không phải ai khác.
Mọi người không ngờ Lý Nguyên chẳng những giỏi thi từ thư họa, mà hắn còn là một vị bậc thầy đầu bếp.
Rồi lại nghĩ tới dáng vẻ đẹp trai tuấn tú của Lý Nguyên, và thiên tài địa bảo liên tiếp xuất hiện.
Ba người Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ nhìn Lý Nguyên, hận không thể nuốt Lý Nguyên giống như nồi lẩu.
Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy, nhất định không thể bỏ qua!
Ba người vừa cảm khái, vừa ăn ngấu nghiến.
Thậm chí sẽ còn vì miếng bò cuộn mà dùng đũa tranh giành không thôi.
Hoàn toàn mất đi dáng vẻ tri thức, tao nhã và cao quý.
“Ôi, ngon, quá ngon. Hóa ra ăn lẩu lại đã như vậy!”
Thái Văn Cơ vừa ăn, vừa cảm khái, còn lau mồ hôi trán.
Lại nhìn sang Trác Văn Quân, khuôn mặt của nàng đỏ bừng, cay tới mức toát mồ hôi.
Nhưng dù là vậy thì vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình của nàng đối với món lẩu.
“Ha, có hơi cay, nhưng càng cay càng thơm!”
“Tại sao Lý Nguyên lại nấu lẩu ngon như vậy? Ta cảm thấy đây là món lẩu ngon nhất trên đời này, không, đồ ăn ngon nhất, đến cả quỳnh tương ngọc dịch bên trong hoàng cung cũng không sánh bằng.”
Lý Thanh Chiếu kích động kêu lên.
“Bây giờ ta mới biết, trước kia ta ăn nhiều thức ăn như vậy, đều như là ăn chùa, hôm nay mới là lần đầu ta được thưởng thức cái gì là món ngon.”
Văn Cơ vô cùng hối hận vì lâu như vậy rồi mới quen biết Lý Nguyên.
Nếu như họ biết nhau sớm hơn một chút thì nàng đã sớm được ăn món ngon rồi.
“Văn Cơ, ngươi đừng có cướp, đây là miếng lòng của ta.”
Trác Văn Quân thấy Thái Văn Cơ cướp miếng lòng của mình, nàng lập tức không làm nữa.
Lý Nguyên thấy ba người họ ríu rít như vậy thì không khỏi mỉm cười.
Thanh tịnh đã lâu, hắn cũng rất thích cái cảnh náo nhiệt này.
Nửa tiếng sau.
“Ai ya, tất cả thức ăn đều hết sạch rồi!”
“Nhanh như vậy đã hết rồi sao? Ta còn chưa ăn no mà!”
“Ta cũng chưa ăn no.”
Khi tất cả thức ăn đều bị ăn sạch, ba người Trác Văn Quân, Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn.
Các nàng đều đã là cường giả tu luyện tới Thái Ất Kim Tiên, đến cả một quả tinh cầu còn có thể nuốt xuống, nên khi ăn những món này, họ cũng không hề cảm thấy no.
Thái Văn Cơ nhìn Lý Nguyên với vẻ mặt đầy hy vọng, nói: “Lý Nguyên, nếu không thì ngươi lại đi làm chút đồ ăn cho bọn ta đi? Bọn ta vẫn muốn ăn tiếp.”
Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân nghe vậy, lập tức gật đầu lia lịa, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Lý Nguyên dùng khăn thêu lau miệng, rồihờ hững nói: “Dạ dày của các ngươi đều là cái động không đáy, cho dù có ăn hết toàn bộ rau trong sân của ta thì cũng không đủ no. Vậy nên, phải có tiết chế.”
“Nhưng ta thật sự muốn ăn nữa mà.”
Lý Thanh Chiếu làm nũng.
“Xin ngươi, ta ăn mấy đĩa thức ăn nữa thôi.”
Thái Văn Cơ lên tiếng cầu xin.
Nhưng Lý Nguyên vẫn bất vi sở động.
Hắn nhắc nhở Lý Thanh Chiếu: “Nhớ dọn dẹp bàn sạch sẽ, rồi rửa chén đũa.”
Nói xong, hắn lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về phía hậu viện.
Hắn định nằm ở trên ghế dựa, uống chút trà và phơi nắng, sau đó tranh thủ dưỡng thần một chút.
Ăn xong rồi đi phơi nắng, thật quá mãn nguyện. Q
Bạn cần đăng nhập để bình luận