Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1885 - Vấn đề Kiều Phong muốn thỉnh giáo

Hắn lập tức mặt mày ung dung hỏi Đồng Tương Ngọc: “Cái đó, đến giờ cơm rồi, có phải chúng ta nên dọn cơm không?”
Đồng Lương Ngọc: “…”
Khóe miệng nàng co giật dữ dội, có vẻ đang không biết nói gì.
Đại ca à, đã lúc này rồi mà ngươi còn có tâm trạng ăn cơm được sao?
Nàng dám chắc là ăn không vô rồi.
Cả những cao thủ của hai đạo hắc bạch kia cũng im lặng.
Bọn họ chỉ cảm thấy Lý Nguyên này quả nhiên hoàn toàn không giống người thường.
Lúc này rồi mà hắn còn muốn ăn cơm cơ đấy!
Ngược lại bình tĩnh thật!
Chẳng qua sợ rằng đây là một bữa cơm cuối cùng của ngươi!
Có người âm thầm thở dài cảm thán trong bụng.
Đại Chủy nghe Lý Nguyên nói muốn ăn cơm thì lập tức lên tiếng: “Trong nồi của ta có móng heo hầm đậu tương, còn có đầu heo thịt bò kho nữa, để ta bưng đến cho ngươi.”
Lý Nguyên gật nhẹ đầu.
Hắn nhàn nhã đi đến quầy rượu ngồi xuống.
Giờ phút này cũng chỉ có quầy rượu là còn có chỗ trống.
Chỉ chốc lát sau, Đại Chủy đã bưng một bát móng heo hầm đậu tương nhỏ, một đĩa đầu heo thịt bò kho nhỏ tới.
Mấy ngày nay hắn cũng đã biết thói quen ăn uống của Lý Nguyên.
Ngoài đồ ăn ra còn phối cho Lý Nguyên thêm một chén cơm trắng.
“Các ngươi không ăn sao?”
Lý Nguyên thấy đồ ăn rất ít thì lập tức hỏi Đồng chưởng quỹ, Tiểu Quách và Lão Bạch.
Mấy ngày nay bọn họ đều luôn ăn chung.
Giọng điệu vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, giống như hoàn toàn không hề bận tâm đến cao thủ hai đạo hắc bạch ở khắp phòng.
Đồng Tương Ngọc cất giọng khô khốc nói: “Ngươi ăn đi, à, chúng ta không đói bụng.”
Tiểu Quách, Lão Bạch, Lữ Tú Tài đồng thời gật đầu.
Giờ phút này bọn nào còn ăn uống gì được nữa chứ?
Dù sao trái tim cũng đã treo lên tới cổ họng luôn rồi!
Lý Nguyên nghe vậy mới mở miệng nhỏ của mình ra bắt đầu ăn, cơ bản không hề quan tâm đến ánh mắt của người bên ngoài.
Động tác ăn cơm vẫn ưu nhã như vậy, cảnh đẹp ý vui.
Hương vị thức ăn Đại Chủy làm hôm nay ngược lại rất ngon.
Móng heo hầm mềm mà không nát, vô cùng ngon miệng.
Vị thịt bò mặn, chất thịt căng mà không tê răng.
Thịt đầu heo mềm dẻo mà không ngấy.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn Lý Nguyên ăn cơm.
Biểu cảm trên mặt từng người một đều khác nhau.
Ngay lúc Lý Nguyên đang ăn cơm, đột nhiên, một người mặt quần áo vải thô, đội một cái mũ vải thô trên đầu, vóc người cao lớn trông ngay thẳng chính trực từ chỗ ngồi đứng lên. Tất cả mọi người lập tức trở nên căng thẳng.
Không ít người đều đã âm thầm bắt pháp quyết.
Mưa to ở ngoài cửa sổ rơi xuống cũng càng ngày càng gấp.
Chỉ thấy đại hán vải thô mặt mày cung kính ôm quyền nói với Lý Nguyên: “Tại hạ Kiều Phong, bái kiến Lý công tử.”
Lý Nguyên khẽ gật nhẹ đầu. Trong miệng nhỏ đang nhai thịt bò kho, ngược lại không hề mở miệng.
Mặt Kiều Phong đầy vẻ thành khẩn nói: “Lần này Kiều mỗ mạo muội tới làm phiền Lý công tử là bởi vì Kiều mỗ có một cái thắc mắc đã nhiều ngày nay không biết nên xử trí thế nào nên mới muốn thỉnh giáo Lý công tử, mong rằng Lý công tử có thể giải đáp thắc mắc cho Kiều mỗ. Kiều mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng, vô cùng cảm kích.”
Hắn nói xong thì mặt đầy vẻ trông mong nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên nuốt thịt bò kho xuống, thản nhiên lên tiếng: “Thật ra tên đại ác nhân đó là cha của ngươi, còn vị đại ca dẫn đầu đó là Huyền Từ Nhật u Thiếu Lâm tự.”
Lý Nguyên thấy Kiều Phong còn chưa nói ra thắc mắc của mình, hắn lập tức nói thẳng đáp án. Tất cả mọi người bao gồm cả Lão Bạch và Tiểu Quách đều ngạc nhiên mở to hai mắt ra nhìn, miệng há hốc, lộ rõ vẻ đặc biệt không tưởng tượng nổi.
Người này vậy mà siêu thần quá đi?
Ngoại trừ khiếp sợ do Lý Nguyên siêu thần, còn có một chuyện làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
Đó chính là, tất cả mọi người cho rằng, muốn tìm Lý Nguyên suy tính sự tình, nhất định sẽ cực kỳ không dễ dàng.
Làm sao cũng phải trải qua cầu khẩn, hoặc là dùng bảo vật gì đó để trao đổi mới được đi?
Không nghĩ tới, Lý Nguyên vậy mà trả lời câu hỏi vấn đề của Kiều Phong dễ dàng như vậy.
Người này cũng quá dễ nói chuyện rồi đi?
Chẳng lẽ hắn là thánh mẫu sao?
Hoặc là, hắn bị nhiều cao thủ như vậy dọa sợ rồi?
Cho nên mới biết gì nói nấy?
Nhưng mà, mặc kệ Lý Nguyên là thánh mẫu cũng được, hay là bị dọa sợ cũng thế, nếu như người này dễ nói chuyện thế này, vậy thì ổn.
Xem ra đợi lát nữa lúc chúng ta hỏi thăm hắn sự tình, cũng không cần phí hết tâm tư rồi.
Đám người đứng một bên suy nghĩ trong lòng, ánh mắt sáng rực nhìn Kiều Phong.
Bọn họ vừa muốn nhìn nét mặt của Kiều Phong, để xem Lý Nguyên đến cùng nói có đúng hay không?
Kiều Phong nghi vấn trong lòng, có phải muốn hỏi gì đó về “đại ác nhân” cùng với “đại ca dẫn đầu” không?
Nếu như Lý Nguyên nói đúng, như vậy trên giới giang hồ đồn đại, đương nhiên là thật.
Nếu là nói sai, đó chính là lãng phí biểu hiện rồi!
Mà Kiều Phong đâu rồi, thời điểm Kiều Phong nghe thấy Lý Nguyên nói ra mấy chữ “đại ác nhân” và “đại ca dẫn đầu”, trong đầu vang lên một tiếng sấm còn vang dội hơn gấp trăm lần tiếng sấm chân thật bên ngoài.
Làm hắn chấn động thất điên bát đảo.
Nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn tuyệt đối không thể nghĩ tới, nghi ngờ của mình còn chưa nói ra, Lý Nguyên đã chuẩn xác nói ra vấn đề mà hắn muốn hỏi thăm, cũng trực tiếp nói ra đáp án.
Hóa ra, người này thật sự có thể suy tính thiên cơ.
Chuyến này ngược lại là đi đúng rồi!
Thế nhưng, hắn nói đại ác nhân là cha ta.
Cái này cũng quá bất hợp lý rồi đi?
Nhưng cha ta không phải đã chết rồi sao?
Cha ta đã chết rồi, làm thế nào lại trở thành đại ác nhân, giết chết cha nuôi mẹ nuôi của ta cùng với đám người Huyền Khổ sư phụ? Hơn nữa còn đổ tội cho ta?
Không nghĩ ra a!
Còn có, hắn nói đại ca dẫn đầu lại là Huyền Từ đại sư, đây là thật sao?
Lúc trước thật sự là Huyền Từ đại sư, hại chết cha mẹ của ruột của ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận