Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 633 - Trình Giảo Kim nhiệt huyết sôi trào!

Tần Quỳnh cũng lớn tiếng khen ngợi.
“Bệ hạ giữ biên cương, lão thần nguyện lấy cái chết đi theo.”
Lý Tịnh nước mắt lưng tròng nói.
“Bọn thần đồng ý nguyện chết đi theo.”
Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Mai, Uất Trì Cung đồng thanh kêu lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy dáng vẻ nhiệt huyết sôi trào của mọi người, mặc dù biết làm như vậy không sáng suốt, nhưng cũng không nói ra được lời hòa thân cống nạp.
Hắn nặng nề thở dài một hơi, kêu lên: “Bỏ đi, ta cũng điên cuồng với bệ hạ liều mạng với Đột Quyết một lần vậy!”
Lý Thế Dân chú ý đến mọi người lập tức bội phục, lại có biểu cảm vui vẻ, trong lòng không khỏi thầm đắc ý không thôi.
Cái này, giả bộ thông suốt đó!
Quá đã!
Cao công công ở bên cạnh thấy biểu cảm của Lý Thế Dân, trong lòng thầm chửi bới không thôi.
Giả bộ nói ra nguyên vẹn lời nói của Lý tiên trưởng, thật sự ổn sao? Khinh thường ngươi!
Đỗ Như Mai nói với Lý Nhị: “Nên truyền ngự sử, ghi chép lại câu danh ngôn bệ hạ vừa nói, để cho đời sau kính ngưỡng.”
Lời nói của Đỗ Như Mai lập tức khiến mọi người không ngớt lời phụ họa...
“Lão Đỗ nói rất đúng, nên để ngự sử ghi chép lại.”
“Lời này của bệ hạ không thua gì bất kỳ danh ngôn thiên cổ nào.”
Lý Nhị thấy mọi người tâng bốc như thế, trên mặt không nhịn được lộ vẻ xấu hổ: “Cái đó, thật ra những lời này không phải trẫm nói, là Lý tiên trưởng dùng để động viên trẫm.”
“Cái gì, đây là do Lý tiên trưởng nói sao?”
Mọi người chấn động.
Có dáng vẻ không thể tin được.
Lý Nhị gật đầu nói: “Đúng là Lý tiên trưởng nói, dường như hắn tính được chúng ta chuẩn bị dùng cách hòa thân cống nạp cầu hòa với Đột Quyết, cho nên dùng những lời này để động viên ta.”
Vẻ mặt Tần Quỳnh cảm khái nói: “Có thể nói ra hào ngôn khí phách như thế, Lý tiên trưởng nhất định là một người có tính khí.”
“Nhân vật như thế, có cơ hội nhất định phái đích thân đến cửa bái thăm đôi chút.”
Uất Trì Cung nói...
“Lý tiên trưởng này quá hợp khẩu vị của ta rồi, đợi đánh lùi Đột Quyết, ta nhất định phải uống chén rượu mạnh thỏa thích với hắn.”
Trình Giảo Kim kêu lên.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhắc nhở: “Nếu không đàm phán với Đột Quyết, vậy chúng ta vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để đẩy lùi kẻ địch.”
Đỗ Như Mai nói: “Đúng vậy, lời nói cứng rắn ai cũng có thể nói, nhưng có thể ngăn chặn Đột Quyết tiến công mới là mấu chốt.”
Lý Nhị suy nghĩ một lúc, nói: “Thật ra, lúc Lý tiên trưởng nói ra lời này, còn cho ta một cách để đẩy lùi kẻ địch.”
“Cách nào?”
Mọi người có vẻ mặt nóng bỏng nhìn về phía Lý Nhị.
“Cách đẩy lùi kẻ địch của cao nhân như vậy chắc chắn sẽ tinh diệu vô song, nằm ngoài dự liệu.”
Vẻ mặt Trình Giảo Kim chờ mong nói.
Lý Nhị nghe vậy, trên mặt lại có vẻ rối rắm không thôi.
Hắn không cảm nhận được tinh diệu vô song, nhưng quả thật là nằm ngoài dự liệu.
“Cách mà Lý tiên trưởng đưa ra nằm ngay trên tờ giấy Tuyên Thành ta vừa mới lấy, các ngươi có thể tự mình đi xem, nhưng nhất định không thể đụng vào.”
“Thì ra vừa nãy bệ hạ cầm chính là phương pháp đẩy lùi địch, khó trách lại cẩn thận như vậy.”
Mọi người vội vàng tiến đến trước bàn, nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành dùng ngọc tỷ truyền quốc đè lên, nhìn không ngừng.
Khi bọn họ thấy rõ chữ viết trên giấy Tuyên Thành thì ngây ra tập thể.
Chỉ cảm thấy như có một đàn quạ bay qua đỉnh đầu.
Vẻ mặt Đỗ Như Mai mờ mịt nhìn mọi người: “Có phải ta hoa mắt rồi không? Hình như bên trên chỉ viết một chữ ‘Bạo’?”
Khóe miệng Lý Tịnh co giật: “Ta cũng chỉ nhìn thấy một chữ ‘Bạo’.”
“Đây thật sự là cách đẩy lùi kẻ địch sao? Chắc chắn không phải là làm trò cười chứ?”
Trình Giảo Kim to giọng hét lớn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi Lý Nhị: “Bệ hạ, chữ ‘Bạo’ này thật sự là Lý tiên trưởng cho ngươi sao?”
Lý Nhị chắc chắn gật đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức cảm thấy đau răng: “Lý tiên trưởng có ý gì? Chẳng lẽ chữ ‘Bạo’ này ẩn giấu câu đố gì sao?”
Lý Nhị buồn bã nói: “Không có giấu câu đố gì cả, Lý tiên trưởng nói, chỉ cần ném tờ giấy Tuyên Thành này vào trong đại quân Đột Quyết, nó sẽ nổ tung, uy lực nổ tung đủ để hủy diệt toàn bộ thành Trường An.”
Tạch!
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hạt châu rơi trên mặt đất, còn có âm thanh vỡ vụn.
Chỉ thấy đám người Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều trợn to hai mắt, miệng há to, có biểu cảm khó tin.
Giấy Tuyên Thành phát nổ? Có thể hủy diệt toàn bộ Trường An? Thật hay giả vậy? Đây không phải là nằm mơ đó chứ?
Nếu như trên thế giới này thật sự có vật này, vậy thì đánh chiến không phải là đơn giản hơn sao?
Đến lúc đó còn huấn luyện binh lính cái rắm gì nữa, trực tiếp ném giấy Tuyên Thành này không phải là được rồi sao?
Nghĩ đến thôi đã cảm thấy khó tin.
Lúc trước bọn họ còn cảm thấy Lý Nguyên là một cao nhân thế ngoại, nhưng hiện tại, bọn họ lại cảm thấy cao nhân thế ngoại này hơi giống lừa đảo?
“Ừng ực!”
Một lúc lâu sau, lúc này Uất Trì Cung mới lấy lại tinh thần, hắn kìm lòng không được mà nuốt nước bọt, nói: “Thật hay giả vậy? Giấy Tuyên Thành này sẽ thực sự phát nổ sao?”
Lý Nhị: “Thật giả chỉ có thử mới biết được.”
“Vậy thì thử đi.”
Trình Giảo Kim nói.
Lý Nhị: “Lý tiên trưởng đã nói, hắn chỉ viết tấm này, dùng rồi thì sẽ hết.”
Trình Giảo Kim lập tức cạn lời, hắn oán giận nói: “Lý tiên trưởng này cũng quá keo kiệt, không phải chỉ là mấy chữ thôi sao? Viết thêm cho bệ hạ mấy tờ là được rồi.”
“Nếu không được thử thì sao có thể biết được là thật hay giả? Nếu nó chỉ là một tờ giấy bình thường, Đột Quyết tới thì nên làm gì đây?”
Vẻ mặt Đỗ Như Mai rối rắm.
Lý Tịnh nói: “Mặc kệ giấy Tuyên Thành có tác dụng hay không, chúng ta đều phải chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị nghênh địch.”
“Lỡ như đây là giả thì sao? Đột Quyết vốn không tiến công, chúng ta mạo hiểm điều động quân đội các châu huyện phụ cận đến kinh đô chẳng phải là hao người tốn của à?”
Đỗ Như Mai nói.
Sau khi nhìn thấy chữ ‘Bạo’ này, hắn cảm thấy Lý Nguyên có chút không đáng tin cậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận