Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1574 - Lý tiền bối vẫn đáng tin hơn!

Đát Kỷ chế giễu nói: “Ai tìm đường chết còn chưa chắc đâu.”
“Boong!”
Hoằng Doanh không tiếp tục đấu võ mồm với Đát Kỷ nữa mà lại gõ vào quan tài đồng sau lưng hắn.
Một luồng đạo văn mở ra bao trùm xung quanh.
Bên trong đạo văn bao gồm các loại pháp tắc Đại Đạo như không gian, mê huyễn, hủy diệt, thời gian, sinh mệnh, tử vong, trông thần vận bất phàm, đáng sợ vô cùng.
Động tĩnh của nó tạo thành vượt xa động tĩnh của thi pháp trước đây ở trên Kim Miết đảo, bí hiểm hùng vĩ vô số lần.
Hắn không nói bất cứ lời thừa thãi nào, trực tiếp ra tay.
Cũng không hề vì tu vi của Đát Kỷ thấp mà có bất cứ sự khinh thường nào.
Lão Tử, Nữ Oa, Tiếp Dẫn, Tam Thanh, Đát Kỷ, tất cả mọi người bỗng cảm thấy chóng mặt, chỉ thấy cái sân trước mặt bỗng bị lớp không gian đặc biệt chồng lên nhau.
Không gian đặc biệt đó vô cùng vô tận, tăm tối tĩnh mịch, vô số thi thể của ma thần, hung trùng và người khủng lồ trôi nổi lửng lờ.
Thậm chí bọn họ còn cảm nhận được rõ ràng khí tức vô tận đáng sợ phát ra từ những thi thể này.
Bọn họ có ảo giác dường như bản thân mình cũng sắp biến thành những thi thể này.
Rất nhanh cơn chóng mặt của mọi người đã biến mất.
Tinh thần tỉnh táo trở lại.
Không gian trùng điệp của biến mất.
Những cái xác cũng biến mất tăm.
Mọi người vẫn ngồi trong tòa viện như cũ, ánh trăng trên bầu trời xa xôi và tĩnh mịch.
Dường như cảnh tượng xảy ra khi nãy chỉ là ảo giác.
Đương nhiên tất cả mọi người đều biết rõ đó không phải là ảo giác.
Sở dĩ mọi người vẫn bình an vô sự chắc chắn là do Lý Nguyên đã ra tay.
Tất cả mọi người ở đó chỉ có Lý Nguyên có năng lực này.
Hoằng Doanh thấy đám người Đát Kỷ không bị hút vào trong quan tài đồng như những gì hắn đã nghĩ, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.
Trông có chút bất ngờ.
Hắn nhìn Lý Nguyên vẫn luôn điềm tĩnh, lên tiếng hỏi: “Chắc hẳn ngươi là chủ nhân của vũ trụ Hồng Mông này nhỉ.”
Tuy là hỏi nhưng thật ra là khẳng định.
Bởi vì khi nãy chỉ có một mình Lý Nguyên vẫn tỉnh táo, rõ ràng không sợ sóng dữ.
Lý Nguyên gật đầu: “Một trong những chủ nhân.”
Đối với hắn Tiểu Tê Tử và Đát Kỷ đều là chủ nhân của tòa viện này.
Hoằng Doanh gật đầu rồi lại hỏi: “Ngươi đã tu luyện Đại Đạo đến tầng thứ mấy rồi?”
Lý Nguyên lắc đầu: “Ta không phải Đại Đạo.”
Hoằng Doanh nghe vậy nét mặt không khỏi có chút bất ngờ: “Không phải Đại Đạo? Thiên Đạo không thể bố trí Đại Đạo pháp võng xung quanh được.”
Lý Nguyên: “Ừm, thật ra ta lợi hại hơn Đại Đạo.”
Hoằng Doanh: “...”
Hắn không ngờ lại có người giả bộ trước mặt hắn.
Phải biết rằng hắn mới là ông tổ của việc giới giả bộ.
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì để ta thử xem ngươi lợi hại đến mức nào.”
Nói rồi quan tài đồng của Hoằng Doanh bỗng từ sau lưng của hắn bay lên.
“Ầm.”
Nắp quan tài của quan tài đồng mở bật ra.
Trong chốc lát, nhật nguyệt u ám, trời đất tối đen, Hồng Mông u ám.
Cảnh sắc trong tòa viện hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Không gian xung quanh đều biến thành Hồng Mông dị vực.
Vô số hung trùng, ma thần, cự nhân đứng sừng sững.
Có điều lúc này những ma thần, cự nhân này đều sống sờ sờ.
Từng con mắt mở to như hổ rình mồi nhìn đám người Lý Nguyên, Đát Kỷ, Nữ Oa, dường như đang lựa chọn để bắt ăn.
Những Thánh Nhân như Nữ Oa, Hậu Thổ, Tiếp Dẫn đối mặt với những ánh nhìn chăm chú như thế cũng không khỏi sởn tóc gáy, trong lòng run sợ.
Trước đây, bọn họ xem vạn vật như con kiến.
Nhưng ở trước mặt những ma thần này bọn họ cảm thấy bản thân mình mới là kiến.
Mấy con kiến lại đối mặt với hàng tỷ Hỗn độn ma thần. Cảm giác của đám người Nữ Oa, Thông Thiên lúc này chính là chua xót.
So với nỗi sợ hãi của đám Thông Thiên và Nữ Oa, hai người Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử lại không cảm nhận được bao nhiêu với Hỗn độn ma thần xung quanh.
Bởi vì Hồng Mông Thiên Y mà bọn họ mặc trên người đã chắn lại tất cả những uy áp ở bên ngoài.
Văn Đạo Nhân ở bên cạnh run cằm cặp.
Giang Lan cả người lông măng dựng đứng, chỉ cảm thấy mình đã gặp phải nguy hiểm trước đây chưa từng có.
“Gầm...”
Tất cả ma thần hung trùng trong không gian bỗng nhiên cùng lúc phát ra tiếng gầm rú.
Tiếng gầm gừ liên tục không ngớt, đinh tai nhức óc giống như chú ngữ của vu sư, như ngâm xướng của Tát Mãn bao trùm lấy tất cả lực lượng Đại Đạo của trời đất Hồng Mông.
Lúc này những tiếng gầm rú này chính là Đại Đạo.
Có điều những Đại Đạo này không còn dịu dàng mà là Đại Đạo điên cuồng tàn sát bừa bãi, hủy diệt thế giới vạn vật.
Có thể xuyên qua lục phủ ngũ tạng, ba hồn bảy vía, quá khứ tương lai, sinh mệnh luân hồi.
“Lý Nguyên.”
“Lý tiền bối.”
Nữ Oa, Hậu Thổ, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề nghe thấy Đại Đạo nổi giận, cảm nhận thủy triều Đại Đạo cuồng bạo xung quanh, chỉ cảm thấy trái tim bị dọa nhảy khỏi lồng ngực, không nhịn được cầu cứu Lý Nguyên.
Nhưng mà thật ra từ lâu Lý Nguyên đã ra tay bố trí một tầng cấm vực Đại Đạo ở xung quanh mọi người.
Bất cứ Đại Đạo nào tiến vào không gian cấm vực đều hóa thành hư vô.
Nếu không Nữ Oa Hậu Thổ, Thông Thiên Lão Tử căn bản không kịp mở miệng đã bị tiếng gầm rú Đại Đạo ở xung quanh nghiền nát thành bột mịn rồi.
Mấy người Nữ Oa Hậu Thổ vốn sắp bị dọa sợ hồn bay phách tán, chỉ cảm thấy cái mạng này thôi rồi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ ngạc nhiên phát hiện ra thủy triều Đại Đạo đáng sợ không thôi kia lại quay cuồn cuộn ở xung quanh, căn bản không thể tiến vào được.
Trái tim treo lơ lửng của mọi người mới thả lỏng.
Lý tiền bối vẫn đáng tin hơn.
Sau khi khen ngợi một câu, Lão Tử, Thông Thiên, Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề bắt đầu tham lam nhìn chằm chằm vào thủy triều Đại Đạo ở xung quanh, điên cuồng lĩnh ngộ pháp tắc đạo vận chứa đựng trong đó như bọt biển.
Đây là bản nguyên Đại Đạo mà ngày thường muốn cảm ngộ một chút cũng chẳng có cơ hội.
Mà lúc này tất cả bản nguyên chi lực Đại Đạo toàn bộ đều bày ra trước mặt mọi người, vừa không lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, chỉ có kẻ ngốc mới bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận