Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1546 - Các bên chấn động, phòng ngự không thể phá!!

Chính là con mèo trắng kỳ quái kia.
Đối mặt với công kích khủng bố như vậy, sao mèo trắng còn có thể sống sót?
Rốt cuộc Lịch sư huynh đã đi đâu rồi?
Đầu óc của mấy tu sĩ Không Động phái còn chưa kịp xoay chuyển.
Biểu cảm lúc này của Giang Lan hơi ngây dại.
Làm thế nào nàng đều không ngờ tới, nàng chỉ là chuyển hóa một nửa giá trị phòng ngự thôi, nhưng lại tạo thành phá hoại khủng bố như vậy.
Nàng không dám tin, cảnh tượng như tận thế ở xung quanh lại chỉ là một chưởng của nàng tạo ra. Thì ra ta lợi hại như vậy?
Còn về Lịch Giang Sơn.
Hắn đã biến thành phấn bụi dưới một miêu chưởng của Giang Lan, ngay cả linh hồn đều bị đánh nát vụn, không thể chạy thoát.
Ngoài mấy người ở hiện trường bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc tới trợn mắt há mồm ra, còn có một đám người trong môn phái, lúc này đều bị cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối.
Môn phái này chính là Không Động phái.
Không Động phái chính là được xây dựng trên ngọn núi chính Không Động của dãy núi này.
Cách vị trí của Giang Lan hơn trăm vạn dặm.
Vân Ly Tử là chưởng môn đương nhiệm của Không Động phái.
Quảng Thành Tử là đệ tử thân truyền, tu vi ở cảnh giới Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Hắn vốn đang ở động phủ trong môn phái tĩnh tọa tu hành, lại đột nhiên bị một trận tiếng động to lớn đánh thức.
Tiếng động này chấn động hư không, uy áp Càn Khôn, trực tiếp kích hoạt cả Hộ Sơn đại trận của Không Động phái, hơn nữa còn xung kích Hộ Sơn đại trận tới lấp lánh ánh sáng, chấn động không ngừng.
Vân Ly Tử cảm nhận được Hộ Sơn đại trận bị xung kích, không khỏi hoang mang sợ hãi, trong lòng nghĩ lẽ nào là có người đang tấn công môn phái?
Nhưng kẻ ngông cuồng nào dám tấn công Không Động phái?
Lẽ nào không sợ thành kẻ địch với cả Xiển giáo à?
Vân Ly Tử nhịn nghi ngờ xuống, vội vàng thi triển thần thức tra xem động tĩnh.
Vừa xem, hắn đã trực tiếp kinh ngạc tới mức rớt cằm rồi.
Bởi vì hắn phát hiện, dãy núi Không Động cả nghìn tỷ dặm, tất cả đã bị san thành đất bằng.
Núi cao đổ nghiêng, cây cối đứt gãy, linh thú yêu ma tử thương vô số.
Hiện giờ, trong phạm vi nghìn tỷ dặm chỉ còn lại mấy ngọn núi được Hộ Sơn đại trận bao phủ của Không Động phái là vẫn còn hoàn chỉnh.
“Đây là kẻ nào đã hủy hoại dãy núi Không Động?”
Vân Ly Tử lấy lại tinh thần, biểu cảm lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ.
Dù sao cả dãy núi Không Động đều là phạm vi thế lực của Không Động phái.
Bây giờ toàn bộ dãy núi đều bị hủy, ngay cả linh mạch dưới đất đều chịu ảnh hưởng nhất định, sao Vân Ly Tử có thể không tức giận?
“Đối phương là đang khiêu khích Không Động phái, không để Không Động phái ở trong mắt!”
Vân Ly Tử phóng hết thần thức ra, bắt đầu lục soát đầu sỏ phá hoại dãy núi.
“Hỏng rồi!”
Giang Lan đột nhiên phản ứng lại từ trong chấn động, nàng vội vàng nhìn hố sâu vạn trượng trước mắt, trên mặt lập tức hiện ra vẻ đau khổ và hối hận.
Linh quả, quỳnh tương nàng thu gom những năm này còn đặt ở trong động phủ!
Giờ tất cả đều bị hủy hoại cả rồi.
Hu hu hu, lương thực của mèo!
Nàng căm hận nhìn về phía ba người Trương Khuynh Thành, Vương Huyền Trung, Kỷ Cửu Thiên.
Đều tại những người này, nếu không phải bọn họ muốn cướp đoạt linh quả của ta, thì linh quả của ta sẽ không bị hủy hoại rồi.
Nàng rất muốn vỗ ra một miêu chưởng nữa với mấy người.
Nhưng mà đã sống mấy kiếp, nàng lại chưa từng giết người, vì vậy tuy rất căm hận mấy người này, nhưng cuối cùng nàng vẫn là không ra tay.
Vừa rồi giết Lịch Giang Sơn chỉ là hành vi vô ý.
Nghĩ rồi, Giang Lan lập tức quay người rời khỏi nơi này.
Nếu linh quả và động phủ đã bị hủy hoại, vậy vẫn là tìm chỗ dừng chân mới thôi.
“Cái đó, các ngươi nói xem liệu Lịch sư huynh có phải nó giết không? Tiếng động này thật sự là nó tạo ra ư?”
Bỗng nhiên, Vương Huyền Trung nhớ ra điều gì đó, ngây ngốc hỏi Trương Khuynh Thành và Kỷ Cửu Thiên.
Trương Khuynh Thành và Kỷ Cửu Thiên há hốc miệng.
“Không thể nào, nó có thể lợi hại như vậy sao?”
Trương Khuynh Thành không dám tin, hỏi.
“Không phải thực lực của nó còn chưa đạt đến Địa Tiên kỳ à?”
Kỷ Cửu Thiên cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
Vương Huyền Trung: “Nếu không phải nó, vậy sao lại không thấy tung tích của Lịch sư huynh, còn nó lại bình yên vô sự?”
Trương Khuynh Thành và Kỷ Cửu Thiên không thể phản bác..
Thật ra, trong lòng bọn họ hơi nghi ngờ tiếng động vừa rồi là Giang Lan tạo ra, chỉ là suy đoán này làm điên đảo nhận thức của bọn họ quá, cho nên bọn họ không muốn tin Giang Lan có năng lực này.
“Nó muốn chạy trốn, chúng ta có nên ra tay không?”
Thấy mèo trắng rời đi, Trương Khuynh Thành lập tức hỏi Vương Huyền Trung và Kỷ Cửu Thiên.
Hai người Vương Huyền Trung và Kỷ Cửu Thiên nhìn Trương Khuynh Thành giống như nhìn kẻ ngốc.
Người ta đó có thể gọi là chạy trốn sao?
Người ta rõ ràng đi rất ung dung được không?
Hơn nữa, người ta không để ý chúng ta, chúng ta nên tự mừng thầm rồi, lại còn dám chủ động đi trêu chọc.
Muốn tìm cái chết thì ngươi đi đi, đừng có kéo theo ta.
“Tại sao các ngươi nhìn ta bằng loại ánh mắt này?”
Trương Khuynh Thành hơi khó hiểu.
Vân Ly Tử cau mày.
Hắn đã chú ý đến cái hố sâu to lớn cách hơn trăm vạn dặm kia.
Cùng với ba đệ tử Không Động phái và con mèo trắng đứng ở bên cạnh hố sâu.
Không cần nghĩ, dãy núi Không Động bị phá hoại chắc chắn có liên quan tới đám người này.
Chỉ là thực lực đám người này không cao, sao bọn họ có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Vân Ly Tử mang theo nghi ngờ, bóng dáng khẽ động, lập tức phá hư không, nhanh chóng biến mất về phía chỗ hố sâu.
Sau mấy hơi thở.
Hắn đã dịch chuyển đến bầu trời phía trên mấy người Trương Khuynh Thành.
Thấy Vân Ly Tử, Mấy người Trương Khuynh Thành đều kinh ngạc, vội vàng hành lễ, nói: “Đệ tử bái kiến chưởng môn.”
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Là ai hủy hoại dãy núi Không Động?”
Vương Huyền Trung vội vàng kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện vừa rồi cho chưởng môn nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận