Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2248 - Nỗi kinh sợ của Mạnh Tử!

Trong lòng Mạnh Tử cảm khái không thôi.
Hắn thấy sư phụ đã bước vào khách điếm, không nên sơ suất, cũng vội bắt kịp.
Vừa bước vào khách điếm, Mạnh Tử đã nghe một tiếng đàn ưu mỹ trầm thấp truyền vào trong tai.
Trên mặt Mạnh Tử hiện ra một tia kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, trong khách điếm lại có người đang đánh đàn cổ.
Nhưng vừa rồi lúc hắn đứng ở cửa khách điếm, lại không hề nghe thấy tiếng đàn cổ nào.
Phải biết rằng, khách điếm này, chỉ có một tấm rèm cửa dùng vải bố làm ra ngăn che, hắn cũng không cảm nhận được bất cứ cấm chế nào trên rèm cửa.
Theo lý thuyết, rèm cửa này, căn bản không ngăn cản được tiếng đàn cổ mới đúng.
Không nghĩ tới, khoảng cách gần như thế, đàn cổ tiếng lại không hề truyền ra ngoài rèm cửa.
Nhưng vì sao tiếng người trên đường phố, bên trong khách điếm vẫn có thể nghe thấy?
Chẳng lẽ, khách điếm này, còn có thể ngăn cản âm thanh đơn hướng hay sao?
Nơi ở của tiền bối, quả nhiên khắp nơi đều tràn đầy huyền diệu.
Nghe tiếng đàn cổ này, Mạnh Tử bất tri bất giác như say mê.
Tiếng đàn này, cực kỳ dễ nghe.
Lộ ra trầm thấp mà bi thương.
Còn tràn đầy phong tình dị vực.
Nghe tiếng đàn, Mạnh Tử cảm giác, chính mình dường như đang đặt mình trong đại mạc.
Xung quanh là sa mạc mênh mông vô bờ, bầu trời bị cát vàng bao phủ.
Trong không khí, tràn đầy bầu không khí túc sát và cô tịch.
Tỏ ra thê lương vô cùng...
Cảm nhận được sự tuyệt vời của tiếng đàn, Mạnh Tử không khỏi thầm líu lưỡi.
Tiếng đàn này, so với tất cả đàn cổ hắn từng nghe qua trước đó, còn đẹp đẽ êm tai hơn.
Sự cao siêu trong cầm nghệ của người đánh đàn, quả thật cả đời Mạnh Tử ít thấy.
Sợ rằng, Cầm Thánh Phục Hi trong truyền thuyết đánh đàn, cũng không hơn gì người này!
Cùng lúc cảm khái, Mạnh Tử đã theo sư phụ, đi vào đại sảnh khách điếm.
Trong đại sảnh có vẻ vô cùng quạnh quẽ tĩnh mịch.
Ngoài một thiếu niên áo trắng đang ưu nhã đánh đàn ra, không có người nào khác.
Nhìn thấy dung mạo của thiếu niên, trong mắt Mạnh Tử tức khắc tràn đầy kinh ngạc.
Hắn cũng đã từng gặp qua không ít phiên phiên công tử kinh tài tuyệt diễm, nổi bật bất phàm.
Song, những phiên phiên công tử kinh tài tuyệt diễm này, so với thiếu niên áo trắng đánh đàn trước mắt, chênh lệch như đom đóm và trăng sáng.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu nói “công tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc” này.
Người này là ai?
Hắn không phải là tiền bối sư phụ đến đây bái phỏng đấy chứ?
Nhưng lập tức, Mạnh Tử phát hiện ra tu vi của thiếu niên áo trắng.
Mới Địa Tiên kỳ.
Điều này nói rõ, người này nhất định không phải tiền bối sư phụ muốn bái phỏng.
Có lẽ, công tử áo trắng này, chỉ là đệ tử, hoặc là đồng tử của vị tiền bối kia?
Chỉ là, tu vi này có phải hơi kém quá không?
Đệ tử, hoặc đồng tử Địa Tiên kỳ, và thân phận của tiền bối, rõ ràng không xứng đôi!
Mạnh Tử suy đoán thân phận của Lý Nguyên, trong vô tình hắn liếc mắt nhìn qua sư phụ mình.
Hắn phát hiện, sư phụ chỉ là an tĩnh đứng trước mặt thiếu niên áo trắng, không hề có ý muốn lên tiếng nói chuyện.
Mà nhìn thiếu niên áo trắng.
Đối phương chỉ an tĩnh đánh đàn, cũng không có ý định muốn chủ động bắt chuyện với bọn họ.
Mạnh Tử không muốn để sư phụ mình bị khinh thường, trong lòng hắn chợt động, muốn mở miệng nói chuyện với thiếu niên áo trắng, giới thiệu thân phận của Mạnh Tử, để thiếu niên áo trắng đi thông báo cho sư phụ hắn.
Nhưng mà, hắn mới hơi hé miệng, thì đã thấy sư phụ mình, đột nhiên xua tay với hắn.
Ý bảo hắn đừng mở miệng nói chuyện.
Mạnh Tử thấy thế, bèn thức thời ngậm miệng lại.
Trong lòng hắn nghĩ, chẳng lẽ sư phụ nghe tiếng đàn, nghe say mê, cho nên mới không nỡ lòng ảnh hưởng thiếu niên áo trắng đánh đàn?
Mạnh Tử thấy sư phụ không cho phép lên tiếng, cũng đành an tâm thưởng thức thiếu niên áo trắng đánh đàn.
Người này đúng là đàn quá êm tai.
Mãi đến khi một khúc đã kết thúc.
Sau khi thiếu niên áo trắng ngừng đánh đàn.
Đại pháp sư Huyền Đô mới lễ độ cung kính khom người hành lễ với thiếu niên áo trắng: “Huyền Đô bái kiến Lý tiền bối, mạo muội đến đây, có chỗ quấy rầy, kính xin Lý tiền bối thứ lỗi.”
Trời ạ!
Nghe xưng hô của sư phụ, da đầu Mạnh Tử đều kinh sợ rạn nứt.
Lúc này hắn mới biết, thì ra, thiếu niên mặc áo trắng này, chính là vị tiền bối sư phụ muốn bái phỏng.
Nhưng thiếu niên áo trắng này, không phải mới Địa Tiên kỳ sao?
Làm sao lại thành tiền bối của sư phụ rồi?
Trong lòng Mạnh Tử, lập tức bị nghi hoặc lấp đầy.
Lý Nguyên bỏ tay từ trên dây đàn cổ xuống.
Hắn nhìn Huyền Đô, gật đầu nói: “Không cần đa lễ.”
Huyền Đô gọi đệ tử mình: “Mạnh Kha (bản mệnh của Mạnh Tử), còn không mau tới bái kiến Lý tiền bối.”
Mạnh Tử không dám sơ suất, hắn trực tiếp quỳ gối trước mặt Lý Nguyên, cung kính dập đầu hành lễ: “Vãn bối Mạnh Kha, bái kiến Lý tiền bối.”
Huyền Đô ở bên cạnh giải thích: “Người này tên là Mạnh Kha, là một đệ tử ta thu nhận.”
Lý Nguyên nhìn Mạnh Tử quỳ dưới đất, không khỏi điềm tĩnh cười, nói: “Sau này ngươi gặp ta không cần hành đại lễ này, ta không để ý mấy nghi thức xã giao này đâu.”
“Vâng.”
Mạnh Tử cung kính trả lời.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, vị Lý tiền bối này thoạt nhìn đúng là hiền lành.
Lý Nguyên nói với Mạnh Tử: “Tự các ngươi ngồi đi.”
Huyền Đô biết Lý Nguyên không chú trọng nghi thức xã giao, vì vậy hắn cũng không từ chối, hào phóng ngồi đối diện Lý Nguyên.
Về phần Mạnh Tử.
Hắn lại không thả lỏng như vậy, không hề ngồi xuống.
Mà kính cẩn lễ phép đứng phía sau Huyền Đô hai bước.
Sau khi Huyền Đô ngồi xuống, liền nói rõ ý đồ đến với Lý Nguyên: “Lần trước vãn bối chứng đạo thành thánh, vì thiếu hạo nhiên chính khí trong Chư Thiên Khánh Vân, mà chậm chạp không cách nào đột phá. Trong lúc đó ít nhiều được Lý tiền bối chỉ điểm, vãn bối mới có thể thuận lợi đột phá. Cho nên lần này tại hạ đến đây, là đặc biệt bày tỏ cảm tạ với Lý tiền bối.”
Nói rồi, hắn chắp tay hành lễ với Lý Nguyên.
Mạnh Tử ở bên cạnh, nghe mà kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận