Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 956 - Tranh giành nam nhân với Thánh Nhân

Sao Nữ Oa nương nương lại tới nơi này?
Ngoại trừ Nữ Oa ra, Đát Kỷ và Hậu Thổ bên cạnh cũng làm cho Đại Tự Tại khiếp sợ không thôi.
Đặc biệt là Hậu Thổ, mới nhìn xuống dường như đối phương là một người bình thường không hề có tu vi.
Nhưng nhìn lại, lại phát hiện quanh thân đối phương quanh quẩn huyền quang Đại Đạo, lòng bàn chân giẫm lên pháp tắc luân hồi, cả người cứ như sắp dung hợp thành một thể với Đại Đạo, nhất cử nhất động đều mang theo đạo vận thần bí.
Khí tức tiết lộ ra đều có thể ngang hàng với Nữ Oa.
Nhưng trong hồng hoang, có khí tức của ai có thể ngang hàng với Nữ Oa chứ?
Còn là một nữ tử?
Nghĩ đến đây, đáp án có thể nói là rất sinh động.
Ngoại trừ Hậu Thổ nương nương thì khắp cả hồng hoang không còn người thứ hai.
Nhưng đây là Hậu Thổ nương nương sao?
Sao Hậu Thổ nương nương cũng đến quán trọ này?
Đại Tự Tại lập tức cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng.
Nghĩ không ra là chuyện gì lại khiến hai Thánh Nhân đồng thời tới nơi này? Hơn nữa, còn là hai Thánh Nhân có thù!
“Bọn ta trở về rồi!”
Sau khi Đát Kỷ tiến vào cửa thì lớn giọng hét lên, sợ người khác không biết nàng đã trở về.
Lúc trước nàng ở Nữ Oa cung, nói hồng hoang sắp xảy ra chuyện đại sự trước nay chưa từng có với Nữ Oa, lập tức khơi gợi sự tò mò trong lòng Nữ Oa, vì thế Nữ Oa đã vội vàng lôi kéo Đát Kỷ tới tìm Lý Nguyên, chuẩn bị hỏi đến tột cùng.
Hai người vừa mới rời khỏi Thái Tố Thiên thì đã bị Hậu Thổ phát hiện.
Sau đó Hậu Thổ cũng đi theo.
Nữ Oa và Hậu Thổ thấy Lý Nguyên đang ăn cơm, không khỏi vui mừng quá đỗi.
“Thật sự tốt quá, đúng lúc giờ cơm, ta cũng muốn ăn.”
“Còn có ta nữa.”
Lý Nguyên chỉ vào bàn: “Xin lỗi, vừa hay ăn xong rồi.”
Nữ Oa nhìn thấy mâm cơm trống rỗng thì lập tức thất vọng.
“Sao lại ăn sạch rồi?”
Nàng đổ lỗi cho Lý Nguyên: “Tại sao ngươi lại không đợi ta?”
Lý Nguyên trợn trắng mắt: “Ngươi ăn chực cơm, cũng không phải là ăn tiệc, còn đợi ngươi sao, ngươi mơ đẹp đấy.”
Nói tuy như vậy, nhưng Nữ Oa và Hậu Thổ vẫn không chịu.
Bĩu môi rầu rĩ không vui.
Đại Tự Tại vừa mới lấy lại tinh thần, thấy hai Thánh Nhân Nữ Oa và Hậu Thổ cao cao tại thượng lại la hét muốn ăn, suýt chút nữa tròng mắt rơi ra ngoài.
Điều này khác biệt quá lớn so với Thánh Nhân mà bình thường nàng gặp nhiều.
Bình thường Thánh Nhân cao cao tại thượng, xem thường chúng sinh, nghiêm túc thánh khiết, ăn nói có ý tứ, giờ phút này vì chút đồ ăn lại bĩu môi tức giận, điều này cũng quá ảo rồi.
Nếu như không phải Đại Tự Tại quen biết Nữ Oa thì làm thế nào nàng cũng không thể tin Thánh Nhân còn có mặt như vậy.
Quan trọng hơn là Lý Nguyên còn đối xử tùy ý với hai Thánh Nhân, mà hai Thánh Nhân cũng không trở mặt, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Dù sao thì trong quan niệm ăn sâu vào gốc rễ, Thánh Nhân chính là tồn tại không thể sỉ nhục.
Phàm nói chuyện với Thánh Nhân hơi bất kính thì có thể bị đẩy vào Luân Hồi, vĩnh viễn không được trở mình.
Dám nói với Thánh Nhân ‘mơ đẹp đấy’, mà Thánh Nhân lại không có biểu cảm gì, quả thực Đại Tự Tại không thể tin được.
Nàng có loại ảo giác như giờ phút này đang nằm mơ vậy.
Đại Tự Tại chìm vào trong khiếp sợ không cách nào tự kiềm chế, mà bên kia, Vân Lam thấy Lý Nguyên quen biết với ba mỹ nữ tuyệt thế, trong lòng không khỏi lộ ra vẻ bối rối mất mát.
Vậy mà Lý Nguyên lại quen biết nữ tử xinh đẹp như vậy, ta còn có hy vọng không?
Khó trách từ đầu đến cuối hắn lại thờ ơ sự mê hoặc của ta, sánh với ba người này thì ta chỉ là vịt con xấu xí.
Thử hỏi có người thích vịt con xấu xí không?
Vân Lam lập tức cảm thấy có chút giống như ngồi trên nỉ, nàng thật sự muốn rời khỏi nơi này.
Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ cho nàng áp lực quá lớn.
Mà Vân Mông thì đã sớm yên lặng đi về phía cầu thang.
Áp lực nàng cảm nhận được không nhỏ hơn Vân Lam chút nào.
Dụ dỗ Lý Nguyên, muốn Lý Nguyên quỳ gối dưới váy lụa gì đó, Vân Mông nhớ đến lời nói mạnh miệng vừa rồi thì lập tức cảm thấy da mặt nóng bừng.
Đúng là người không biết thì không sợ! Lời nói chém gió này hơi thái quá rồi!
Hậu Thổ dịch chuyển sự chú ý từ trên bàn trống, nhìn Vân Lam ngồi cùng chỗ với Lý Nguyên, trong mắt không khỏi hiện lên một tia tinh quang.
Nàng vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Cô nương này là ai? Sao lại ngồi với ngươi?”
Nữ Oa cũng tò mò nhìn chằm chằm Vân Lam, âm u nói một câu: “Trước đây, vị trí này là ta ngồi.”
Vân Lam chỉ cảm thấy chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời này chính là giờ phút này.
Nàng rất muốn tìm một khe hở chui xuống mặt đất.
Có loại xấu hổ làm người thứ ba bị chính thất phát hiện.
Quan trọng là chính thất còn xinh đẹp hơn người thứ ba là nàng gấp trăm lần, mà nàng thì vẫn chưa hạ được chính chủ!
Nhưng ta không được rụt rè, ta phải duy trì bình tĩnh.
Tốt xấu gì ta cũng là tu sĩ Thái Ất Kim Tiên, mặc dù dung mạo không sánh được với bọn họ, nhưng tu vi không phải là mấy người bình thường bọn họ có thể so sánh.
Dung mạo nữ nhân tất nhiên là quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn vẫn là tài hoa! Nghĩ đến đây, Vân Lam lập tức lấy lại tự tin.
Nàng không cảm nhận được chút tu vi nào ở trên người Nữ Oa, Hậu Thổ và Đát Kỷ, bởi vậy theo bản năng xem ba người họ như người bình thường.
Lý Nguyên thấy Hậu Thổ hỏi Vân Lam, thì giải thích: “Một vị khách không quen biết, vừa rồi nàng nói nóng nên ta giúp nàng hạ nhiệt.”
Nữ Oa nhìn mái tóc và y phục ướt đẫm của Vân Lam, chỉ cảm thấy cách hạ nhiệt này của Lý Nguyên thật sự quá phù hợp với tâm ý của nàng.
Không khỏi muốn cho Lý Nguyên một like.
Vân Lam thấy dáng vẻ Nữ Oa cao cao tại thượng, trong lòng hơi khó chịu, nàng cố ý kéo cánh tay Lý Nguyên, nũng nịu hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, bọn họ là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận