Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1060 - Ai bảo chúng ta có phụ thân như vậy chứ

Nếu như các ngươi không phải là phụ vương, thúc phụ (bá phụ) của bọn ta, bọn ta cmn đã vả cho các ngươi một bạt tay rồi.
Hai lão già cổ hủ, cho dù các ngươi muốn tìm đường chết cũng đừng đắc tội với Lý tiền bối chứ!
Đây chẳng phải hãm lại nhi tử sao?
Đệt, tức chết ta mà!
Bởi vì quá tức giận cho nên giọng điệu của Ô Sào thiền sư vô cùng khó nghe, hắn thẳng thừng oán trách phụ vương và bá phụ: “Không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao? Bây giờ thời thế đã thay đổi, các ngươi không còn là Thiên Đế và Yêu Hoàng nữa, không thể tùy ý làm bậy, khinh thường tam giới như lúc trước nữa, tại sao các ngươi vẫn không hiểu?”
Lục Áp không vui phụ họa: “Đúng vậy, các ngươi không chịu an phận ở Thái Dương Tinh, chạy loạn khắp nơi làm gì? Còn chạy đến nơi của Lý tiền bối giương oai, đây là nơi các ngươi có thể ngang ngược hay sao?”
Đế Tuấn và Thái Nhất: “...”
Bọn họ thấy Lục Áp và Ô Sào lại dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với phụ thân, hơn nữa còn dám oán trách phụ thân, khóe miệng lập tức co rút cả người phát run.
Từ khi thành hình đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với bọn họ như thế.
Không ngờ, người đầu tiên dùng giọng điệu này quở trách bọn họ lại chính là nhi tử của mình.
Tạo phản rồi, tạo phản rồi.
“Các, các ngươi...”
Bọn họ chỉ vào hai người Lục Áp và Ô Sào, nhất thời tức giận đến mức không nói nên lời.
Lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với lão tử, cmn rốt cuộc ai là cha, ai là con hả?
Lại dám nói bọn ta không còn là Thiên Đế, Yêu Hoàng, thật sự là đứa con bất hiếu, bất hiếu mà!
Nhưng mà hai người Lục Áp và Ô Sào thiền sư không hề để ý tới phụ vương tức đến run rẩy kia, chỉ thấy bọn họ xoay người, cung kính đi đến khoảng sân trước Quảng Hàn cung, bọn họ cũng không vào phòng mà chỉ cúi người, mặt cắm xuống đất nói: “Hằng Nga tiên tử, phụ thân và thúc phụ vừa mới trùng sinh, có rất nhiều chuyện không hiểu, đầu óc vẫn còn hồ đồ...”
Đế Tuấn và Thái Nhất thấy Ô Sào thiền sư nói cha của bọn họ hồ đồ, tức giận đến mức chòm râu run rẩy, toàn thân phát run.
Bất hiếu, bất hiếu!
Ô Sào thiền sư nói tiếp: “Mong tiên tử có thể đại nhân không ghi thù tiểu nhân, đừng tính toán với những lời nói điên cuồng của phụ vương và bá phụ.”
Đại nhân không ghi thù tiểu nhân, lời nói điên cuồng.
Đế Tuấn và Thái Nhất đều sắp nổi cơn tam bành.
Có nhi tử nào nói cha của mình như thế không?
Lục Áp cũng tỏ ra thành khẩn nhìn căn phòng của Hằng Nga nhận lỗi: “Bọn ta thay mặt phụ vương và thúc phụ nhận lỗi với tiên tử.”
Ô Sào thiền sư cũng nói: “Xin lỗi Hằng Nga tiên tử.”
Nói rồi hai người cúi người thật sâu trước căn phòng của Hằng Nga.
Thái độ vô cùng thành khẩn.
Đế Tuấn và Thái Nhất thấy thái độ của nhi tử mình đối với Hằng Nga, cùng với cơn tức giận phát run, trong lòng họ càng thêm thắc mắc.
Phải biết rằng Hằng Nga chẳng qua chỉ là một tu sĩ Đại La Kim Tiên sơ kỳ, Lục Áp và Ô Sào đã là Đại Năng Chuẩn Thánh đại viên mãn, có cần phải khom lưng uốn gối với Hằng Nga vậy không?
Quả thật quá mất mặt!
Nếu như người đời biết thái tử Yêu tộc lại có đức hạnh như thế chẳng phải để người ta cười rụng răng hay sao?
Đến lúc đó sao có thể ra lệnh cho chúng yêu, nắm giữ tam giới?
Nghĩ đến đây Đế Tuấn thẳng thừng quát mắng hai người Lục Áp và Ô Sào: “Hai người các ngươi im miệng cho ta. Bọn ta một người đường đường là Thiên Đế, một người là Yêu Hoàng lẫy lừng, cần các ngươi thay bọn ta xin lỗi một cung nữ hay sao?”
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười lạnh lùng tiếp lời: “Đúng vậy, để bọn ta xin lỗi nàng nhận nổi sao?”
Lục Áp và Ô Sào thiền sư thấy phụ thân nhà mình còn không biết hối cải, tiếp tục tự tìm đường chết cũng tức đến mức phun máu.
Sớm biết vậy lúc đầu đã cứu hai vị mẫu hậu chứ không phải cứu hai lão hồ đồ hại chết nhi tử này!
Nhưng mà phụ thân nhà mình cho dù tức phun máu cũng phải cứu!
Haizz, ai bảo bọn họ lại có phụ thân thế này chứ!
Đúng là đòi mạng mà!
Ô Sào thiền sư nén nỗi bất đắc dĩ và mỉa mai trong lòng, chỉ thấy hắn cũng bất mãn trách Đế Tuấn và Thái Nhất: “Các ngươi im miệng cho ta, các ngươi không nói chuyện không ai nghĩ các ngươi câm đâu. Nếu như các ngươi muốn tìm đường chết thì có thể nhảy thẳng xuống biển, nhưng làm ơn đừng đắc tội với Hằng Nga tiên tử.”
Đế Tuấn: “...”
Thái Nhất: “...”
Nét mặt hai người lập tức cứng ngắc.
Hoàn toàn không dám tin vào lỗ tai của mình.
Bọn họ không ngờ rằng Ô Sào lại dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu quở trách như vậy.
Thật sự tạo phản rồi!
Lẽ nào hôm nay phải bắt bọn ta đại nghĩa diệt tử sao?
Đông Hoàng Thái Nhất tức giận đến mức gương mặt run lên, hắn chỉ vào Ô Sào nói: “Ngươi, cái tên bất hiếu này lại dám nói chuyện với cha ngươi bằng giọng điệu đó, hôm nay ta phải đánh chết ngươi.”
Nói rồi hắn vén tay áo lên muốn đi lên đánh Ô Sào thiền sư.
Đế Tuấn thấy vậy vội kéo Thái Nhất lại.
“Vì một cung nữ, không đáng, không đáng. Ô Sào ngươi mau nhận sai với phụ thân ngươi đi, xem ngươi chọc hắn tức thành thế nào rồi kìa.” Đế Tuấn lạnh lùng nói với Ô Sào thiền sư.
Ô Sào thiền sư thấy Đông Hoàng Thái Nhất muốn đánh hắn, không những không nhận sau mà ngược lại còn không chịu thua xắn tay áo lên: “Đến đây, đừng cho rằng ta sợ ngươi, đánh nhau thật còn chưa biết ai thắng ai thua đâu!”
Đông Hoàng Thái Nhất thấy Ô Sào không những không có ý định nhận sai mà còn muốn đánh nhau với hắn, cuối cùng hắn không nhịn được nữa lập tức thoát khỏi cái tay níu giữ của Đế Tuấn, tiến lên đấm đá với Ô Sào.
“Ta đánh chết tên bất hiếu nhà ngươi lại dám thách thức lão tử ngươi!”
Mà Ô Sào cũng không có ý định không đánh trả, không chửi lại, dù sao chuyện này cũng do Đế Tuấn và Thái Nhất không đúng trước.
Do đó hắn đánh nhau với cha mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận