Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1384 - Nguyên thần của Ngọc Đế bị hủy

Nhưng vừa rồi, khi cấm chế trong Tinh Hà Ngọc Oản toả ra ánh sáng chói lọi, hắn ngay cả phản ứng lại cũng không kịp, nguyên thần đã bị xoắn thành hư vô.
Uy lực của Tinh Hà Ngọc Oản này cũng quá kinh khủng rồi.
Nếu là do ta sử dụng, chỉ sợ ngay cả Thánh Nhân cũng có thể bị vây khốn trong một khoảnh khắc. Chỉ tiếc, nha đầu Ngọc Yên này quá hẹp hòi. Phụ vương mượn một cái pháp bảo cũng không đồng ý, lại còn xoắn giết nguyên thần của hắn. Hắn thấy nữ nhi dáng vẻ lo lắng, không khỏi chẹp chẹp miệng.
Dùng Tinh Hà Ngọc Oản diệt nguyên thần của ta, còn giả vờ làm như không biết chuyện gì. Kỹ năng diễn xuất này, nhìn một cái đã biết có thể trở thành ảnh hậu!
Trương Bách Nhẫn cảm thấy là nữ nhi xoắn giết sợi nguyên thần của hắn.
Dù sao cái Tinh Hà Ngọc Oản này cũng là pháp bảo của nữ nhi, không có nữ nhi khống chế, Tinh Hà Ngọc Oản không có khả năng tự mình xoắn giết nguyên thần của hắn.
“Tâm địa của ngươi thật là độc ác, vậy mà lại trực tiếp xoắn giết nguyên thần của ta.” Trương Bách Nhẫn vẻ mặt khó chịu nói với nữ nhi.
Như đối phương không phải là nữ nhi của mình, hắn đã dùng một chưởng đập bay đi rồi.
Trương Ngọc Yên nghe thấy phụ vương trách cứ, lập tức trợn tròn mắt, nàng hoag mang nói: “Phụ vương đang nói cái gì vậy, cái gì mà ta xoắn giết nguyên thần ngươi? Ta chẳng hề làm gì cả mà?”
Trương Bách Nhẫn cả giận nói: “Nếu không phải do ngươi động tay, nguyên thần của ta sao có khả năng bị hủy diệt?”
Trương Ngọc Yên ấm ức nói: “Nhưng mà vừa rồi ta không hề làm gì cả!”
Trương Bách Nhẫn: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi hà tất phải giả bộ vô tội làm gì. Tinh Hà Ngọc Oản này chịu sự khống chế của ngươi, nếu không phải ngươi âm thầm khống chế, làm sao nó có khả năng xoắn giết một sợi nguyên thần ủa ta?”
Trương Ngọc Yên ấm ức đến chảy cả nước mắt.
“Nữ nhi thực sự không biết. Phụ vương hiểu lầm nữ nhi rồi.”
Trương Bách Nhẫn thấy dáng vẻ ấm ức của nữ nhi, trong lòng nhất thời càng thêm nghi ngờ.
Là kỹ năng diễn xuất của nữ nhi rất cao, hay là ta thực sự nhầm rồi?
Suy nghĩ một lát, Trương Bách Nhẫn quyết định trước tiên mặc kệ chuyện này, ngược lại là có thể thừa dịp cơ hội này giữ Tinh Hà Ngọc Oản bên mình.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức giận dữ nói với nữ nhi: “Ngươi đi về trước đi, ta muốn đả tọa khôi phục thương thế.”
Còn Tinh Hà Ngọc Oản, hắn thì trực tiếp bỏ vào trong ống tay áo của mình, không dự định trả lại cho nữ nhi.
Tâm tư của Trương Ngọc Yên còn đặt trên chuyện phụ vương đổ oan cho nàng.
Nàng muốn giải thích, rồi lại không biết nên giải thích thế nào mới có thể khiến cho phụ vương tin tưởng.
Nàng cũng nhìn thấy hành động thu Tinh Hà Ngọc Oản vào ống tay áo của phụ vương, chỉ là lúc này nàng cũng không tiện mở miệng xin lại Tinh Hà Ngọc Oản của mình, chỉ đành tỏ vẻ ấm ức rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Trương Bách Nhẫn chờ đến khi nữ nhi đi khỏi thư phòng, lập tức không kịp chờ đợi lấy Tinh Hà Ngọc Oản ra, trở qua trở lại đánh giá.
Càng xem càng yêu thích đến không muốn buông tay.
Ngay cả vết thương trên người cũng không lo đến.
Quan sát Tinh Hà Ngọc Oản một hồi, Trương Bách Nhẫn lập tức đứng dậy, đi tới Tinh Đấu Đại Điện ở sâu trong Thiên Cung.
Nơi đây là địa điểm Hạo Thiên bế quan.
Trương Bách Nhẫn thuần thục đi qua tầng tầng lớp lớp cấm chế, đi vào một căn phòng đặc biệt khác, trong phòng này ngân hà lưu chuyển, sao trời lấp lánh, nhìn xem vô biên vô hạn, mênh mông vô ngần.
Trong ngân hà là vô số ngôi sao trôi nổi lơ lửng.
Trong đó, có 365 ngôi sao to lớn nhất, chói mắt nhất.
365 ngôi sao này, mỗi một ngôi sao đều tản ra Tinh Thần Chi Lực mênh mông vô biên, cuồn cuộn không dứt.
Chính là 365 Chu Thiên Tinh Đấu soi sáng Hồng Hoang.
Trong ngân hà tráng lệ này, một nam nhân trung niên mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc đang khoanh chân lơ lửng ngồi ở trong ngân hà, nhắm mắt đả tọa.
Người đàn ông trung niên mặc trang phục đế vương Chu Thiên Tinh Đấu, đầu đội miện quan Sơn Hà Xã Tắc, chính là Hạo Thiên Thượng Đế.
Sau khi Trương Bách Nhẫn đi vào căn phòng này, Hạo Thiên liền mở mắt ra.
Hai mắt hắn lại thâm thúy giống như ngân hà.
Hắn cảm nhận được hơi thở của Trương Bách Nhẫn, không khỏi nhíu mày một cái: “Đạo hữu hơi thở suy nhược, khí huyết không đủ, tại sao lại bị thương?”
Trương Bách Nhẫn cười khổ một cái, lập tức kể lại cho Hạo Thiên chuyện vừa mới xảy ra.
Sau khi nói xong, hắn lấy Tinh Hà Ngọc Oản ra, tiếc nuối nói: “... Đáng tiếc, tuy cái pháp bảo này có uy lực vô cùng mạnh mẽ nhưng lại không cách nào tế luyện để cho mình sử dụng, sở dĩ ta tới đây là để hỏi đạo hữu một chút, xem có biện pháp gì có thể luyện hóa vật ấy hay không.”
Hạo Thiên nhìn chằm chằm Tinh Hà Ngọc Oản, trên gương mặt luôn không có chút rung động nào không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Vậy mà lại là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, Ngọc Yên đúng là rất may mắn.”
Hắn vẫy vẫy tay về phía chén ngọc, chén ngọc liền tự động bay vào trong tay của hắn.
Hắn quan sát cẩn thận chén ngọc, chân mày không khỏi nhíu lại.
“Vật này quả thật có chút cổ quái, vậy mà lại không cảm nhận được nguyên thần Ngọc Yên ký thác bên trong...”
Suy nghĩ một chút, hắn phân ra một sợi nguyên thần, thử thăm dò xem có thể luyện hóa Tinh Hà Ngọc Oản hay không.
Nhưng mà, nguyên thần của hắn mới vừa vào trong không gian cấm chế trong chén ngọc.
Trong không gian cấm chế lại đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói lọi, đạo ấn hiện lên, pháp tắc lấp lóe.
Uy áp kinh khủng giống như sóng thần càng ngày càng gần, như muốn xoắn giết nguyên thần của Hạo Thiên.
Trong lòng Hạo Thiên trầm xuống, quanh thân tỏa ra Tinh Thần Chi Lực khủng bố, lập tực liên tục không ngừng xuyên qua thời gian không gian, tất cả chảy vào không gian cấm chế trong Tinh Hà Ngọc Oản, nỗ lực áp chế pháp tắc xao động bên trong không gian cấm chế, ngăn cản chén ngọc xoắn giết nguyên thần hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận