Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 515 - Vị Nhân Hoàng cuối cùng! (2)

Khổng Tuyên thấy Đặng Thiền Ngọc không sợ thần quang ngũ sắc của hắn, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ cảm thấy nhân vật thế này không thể giữ lại.
Thế là hắn cố chịu vết thương trên mặt, trong lúc chiến đấu với Đặng Thiền Ngọc bỗng nhiên sử dụng Long Tuyền bảo đao được chế tạo từ Hỗn Độn huyền kim, một đao chém lên đầu Đặng Thiền Ngọc.
Mặc dù không chém Đặng Thiền Ngọc ra làm hai nhưng đau đến mức khiến Đặng Thiền Ngọc kêu lên hoảng sợ vội thúc ngựa về doanh trại.
Sau khi Khổng Tuyên thấy Đặng Thiền Ngọc bị Long Tuyền bảo đao chém trúng nhưng lại không sao, không khỏi ngây người.
Phải biết rằng, sau khi hắn luyện thành Long Tuyền bảo đao đã thử uy lực của bảo đao, cho dù là pháp bảo Huyền Thiết hay là Nhật Nguyệt Tinh Thần hoặc là thuẫn giáp phòng ngự của tu sĩ Đại La Kim Tiên, chỉ cần một đao cũng có thể chém toàn bộ ra làm hai.
Có thể nói là không gì không phá được.
Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, có người sau khi bị Long Tuyền bảo đao chém vào đầu một nhát lại chỉ kêu đau, ngay cả da đầu cũng không rách một chút nào.
Lẽ nào nữ tử này đã luyện thành thể Tổ Vu?
Khổng Tuyên khó tin suy đoán.
Tu vi của nữ tử đó không vượt qua Kim Tiên, sao có thể luyện thành thể Tổ Vu?
Lẽ nào bảo đao này của ta hư rồi sao?
Trong lúc Khổng Tuyên đang ngây ngẩn, Dương Tiễn nắm lấy cơ hội nhanh chóng chém Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao về phía Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên không kịp suy nghĩ, giơ Long Tuyền bảo đao lên chặn Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao lại.
Dương Tiễn đột nhiên cảm thấy binh khí trong tay nhẹ đi, hắn kinh hãi phát hiện Tam Tiễn Lưỡng Nhẫn đạo của mình lại bị Long Tuyền bảo đao của Khổng Tuyên chém ra làm hai.
Ngay cả đốm lửa cũng không phát ra đã dễ dàng chặt đứt như cắt đậu hủ.
Vãi, Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao của ta là Hậu thiên linh bảo cực phẩm á, được luyện thành từ Canh Kim Chi Tinh, sao có thể bị chém thành hai được?
Dương Tiễn vừa kinh ngạc vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Xem ra bảo đao của ta không bị hư, mà do nữ tử kia kỳ lạ!
Khổng Tuyên vừa nghĩ vừa giơ đao lên chém về phía Dương Tiễn.
Dương Tiễn thấy vậy căn bản không dám chống đỡ vội vàng bỏ ngựa xoay người bay đi.
Xoẹt!
Rõ ràng Dương Tiễn đã chạy xa cách Khổng Tuyên trăm mét, nhưng bỗng nhiên hắn cảm nhận được sau lưng đau đớn, chỉ thấy áo giáp sau lưng hắn bị đao khí chém rách, mà cơ thể có thể so với thuật Đại Vu của hắn cũng bị đao khí rạch một đường sâu đến lộ xương.
Còn con ngựa mà hắn vứt bỏ đã bị chém làm hai chết đi từ lâu.
Đây là bảo đao gì vậy, sao có thể lợi hại như vậy?
Trong lòng Dương Tiễn vô cùng kinh hãi.
Hắn quay về doanh trại, sau khi trị liệu vết thương sau lưng xong, nhớ lại đầu của Đặng Thiền Ngọc cũng bị bảo đao của Khổng Tuyên chém một nhát lại bình yên vô sự, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hắn lập tức đi đến doanh trướng của Đặng Thiền Ngọc, vốn định hỏi nguyên nhân.
Đặng Thiền Ngọc lúc này đang ở trong doanh trướng kiểm tra tượng người thế thân của nàng. Nàng phát hiện tượng người thế thân lại bị chém thành hai nửa đều đặn, vừa đau lòng vừa không nói nên lời.
“Thanh bảo đao đó cũng lợi hại quá!”
“Cũng không biết sau khi tượng người bị chia làm hai, còn có thể tự động khôi phục hay không?” Đặng Thiền Ngọc đau lòng lẩm bẩm.
Trong lúc nói chuyện, nàng ghép hai phần của tượng người lại với nhau.
Bỗng nhiên trên gương mặt nàng lộ ra nét vui mừng.
Hai phần tượng người lại khôi phục lại hoàn chỉnh với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Trái tim treo lơ lửng của Đặng Thiền Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống.
Cùng lúc đó nàng còn nhận ra đầu của mình đã không còn thấy đau nữa.
“Cũng không biết tượng người này tương đương với pháp bảo cấp bậc nào?” Đặng Thiền Ngọc nhìn tượng người, tò mò suy nghĩ.
“Đặng tướng quân có ở trong đó không?”
Ngay trong lúc này, nàng nghe thấy tiếng của Dương Tiễn từ bên ngoài lều vọng vào.
Nàng lập tức giấu tượng người vào trong túi gấm, lúc này mới lên tiếng mời Dương Tiễn vào.
Dương Tiễn cũng không vòng vo, hắn hỏi thẳng Đặng Thiền Ngọc về thắc mắc trong lòng mình.
Đặng Thiền Ngọc biết Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao của Dương Tiễn lại bị Khổng Tuyên chém đứt, trong lòng nói không nên lời.
Phải biết rằng, từ khi Triều Ca và Tây Kỳ đối chiến, binh khí của Dương Tiễn chưa hề bị hư tổn, hôm nay lại bị bảo đao của Khổng Tuyên chém ra làm hai. Thanh bảo đao đó của Khổng Tiên quả thật còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng càng thêm sợ hãi.
Nếu như không có tượng người được Lý Nguyên tặng, hôm nay e rằng nàng đã bị chém ra làm hai.
Nhưng mà nàng lại không tiện nói với Dương Tiễn chuyện của tượng người, dù sao thì đây cũng là át chủ bài của nàng, do đó chỉ đành trả lời qua loa một câu: “Ta có một món pháp bảo đặc biệt, có thể ngăn cản tổn thương.”
Dương Tiễn thấy Đặng Thiền Ngọc không muốn nói rõ, cũng không tiện truy hỏi.
Sau đó, các Tây Kỳ đại tướng quân như Lý Tịnh, Đặng Cửu Công, Kim Tra, Long Tu Hổ, Long Cát công chúa đều lần lượt ra trận chiến đấu với Khổng Tuyên.
Nhưng mà những người này không có ai là đối thủ của Khổng Tuyên.
Không phải bị giết thì bị thần quang ngũ sắc của Khổng Tuyên bắt được.
Trong một lúc, vô số đại tướng của Tây Kỳ bị giết bị bắt, khiến cho Khương Tử Nha không dám phái người khiêu chiến với Khổng Tuyên nữa.
Hơn nữa ngoài Đặng Thiền Ngọc ra, hắn cũng không tìm được người có thể phái đi.
Phái đi cũng là chịu chết.
Đại quân Tây Kỳ vốn khí thế lớn mạnh, lại suy yếu đi mấy lần.
Mà tên của Khổng Tuyên cũng hoàn toàn vang danh khắp Cửu Châu, tiếng tăm không kém gì so với Đặng Thiền Ngọc được bách tính thiên hạ phong làm thần Nữ Võ.
Trong lúc khí thế của Khổng Tuyên đang mạnh, Khương Tử Nha bó tay chịu trói, phó giáo chủ Xiển giáo Nhiên Đăng đạo nhân cưỡi Kim Sí Đại Bàng Điểu đến Tây Kỳ tương trợ.
Kim Sí Đại Bàng Điểu mà hắn cưỡi to lớn vô cùng, long vũ cả người phát ra kim quang, xung quanh có pháp tắc chi lực thuộc tính phong vây quanh, trong thần tuấn dị thường, khí thế mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận