Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 539 - Khai Thiên phủ bị đưa ra ánh sáng!!

Thân Công Báo nghe vậy, ngay lập tức từ trong kinh ngạc vui mừng phản ứng lại, hắn vội vàng mở miệng nói: “Muốn đi mọi người cùng đi thôi, cường giả phía Tây Kỳ có rất nhiều.”
Kỷ An Chi khinh thường nói: “Chuyện bé như vậy, đâu cần bọn ta cùng nhau đi làm gì.”
“Chính là...”
Phương Hận Thiên bất mãn nhìn thân Công Báo: “Tiểu tử ngươi quá coi thường bọn ta rồi.”
Thân Công Báo không khỏi lộ vẻ mặt áy náy: “Chủ yếu là ta cũng không biết thực lực thật sự của các vị ca ca, cho nên nói sai lời, ta tự phạt ba ly.”
Nói xong, hắn uống liền một mạch ba ly Thanh Phong Túy.
Phương Hận Thiên thấy Thân Công Báo tự phạt ba ly, lúc này mới hài lòng gật gật đầu, hắn giải thích một câu, nói: “Nếu như bọn ta cùng lúc biến mất, không bao lâu sẽ bị Thược Dược tiền bối phát hiện, ngươi cũng đừng trông chờ bọn ta có thể giúp ngươi nữa.”
Trong lòng Thân Công Báo khẽ động, hắn kinh ngạc nói: “Thược Dược tiền bối có phải là vị tuyệt thế mỹ nữ bên cạnh Lý công tử hay không? Sao các người lại gọi nàng là tiền bối?”
Lương Tỉ nói: “Ngươi đừng để bề ngoài của nàng mê hoặc, thực lực của nàng, cho dù là Thiên Đạo trong thế giới này của các ngươi, cũng không nhất định là đối thủ của nàng .”
Trời ạ! Thân Công Báo hít phải một hơi khí lạnh.
Chỉ cảm thấy da đầu sắp nứt toạc ra rồi.
Thiên Đạo chưa chắc đã là đối thủ, chẳng phải là nói, tu vi của Thược Dược, ít nhất cũng là Thiên Đạo. Ôi trời ơi, lão Phương bọn họ không phải là đang chém gió chứ?
Thược Dược lợi hại đến vậy sao?
Nếu như nàng là Thiên Đạo Thánh Nhân, sao lại có thể trở thành nữ hầu của Lý công tử?
Thân Công Báo phát hiện, bí mật trên người Lý công tử quá nhiều, quá khác thường rồi.
Sau khi nhóm người ăn hết thức ăn trên bàn, Phương Hận Thiên ném ly rượu xuống nền đất, rồi lại đứng lên.
Hắn vỗ vỗ tay, nối với Thân Công Báo: “Được rồi, ăn uống no đủ, chúng ta có thể xuất phát rồi.”
Thân Công Báo vội vàng đứng dậy, từ biệt với ba người Kỷ An Chi, Hoàng Mãng, Lương Tỉ.
Lúc hắn và Phương Hận Thiên đi đến bên một đống rơm củi, Phương Hận Thiên bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhặt một cái rìu chẻ củi bên cạnh đống rơm củi lên, nói: “Mang theo vũ khí bên người, để tránh đến lúc đó có người ỷ vào pháp bảo ở trước mặt ta diễu võ dương oai.”
Thân Công Báo nói: “Một cái rìu chẻ củi sao có thể làm vũ khí được, hay là ta đến bảo khố của Trụ Vương chọn cho Phương huynh một binh khí thật sự, những binh khí đó là có người thêm vào vận khí to lớn, uy lực không kém hơn bao nhiêu so với Tiên thiên linh bảo.”
Phương Hận Thiên coi thường nói: “Cho dù là Tiên thiên linh bảo thật, cũng không thể so được với chiếc rìu chẻ củi này!.”
Thân Công Báo nghe vậy, vẻ mặt liền lộ ra chút kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc rìu chẻ củi này không ngừng đánh giá.
Í! Đột nhiên, Thân Công Báo chú ý đến chút khác thường.
Hắn phát hiện, mặt ngoài của chiếc rìu chẻ củi này, vậy mà lại có đầy một tầng đường vân giống như ký hiệu vậy, trông tinh xảo vô cùng, hiện ra vẻ thần bí khó lường, đạo vận tràn ngập huyền diệu khó giải thích.
Hắn nói với Phương Hận Thiên: “Chiếc rìu này dường như có chút bất phàm, ta có thể cầm nhìn kĩ không?”
Phương Hận Thiên cười nói: “Chỉ cần ngươi có thể cầm lên được, cứ việc xem.”
“Cái này có gì mà không cầm lên được”
Thân Công Báo nói thầm một tiếng, rồi liền chìa tay ra cầm rìu chẻ củi.
Nhưng mà, hắn nhấc lên một cái, phát hiện rìu chẻ củi vậy mà không nhúc nhích tí nào.
Hắn vận chuyển pháp lực, lại nhấc lên lần nữa.
Rìu chẻ củi vẫn không động đậy chút nào.
Thân Công Báo hoàn toàn sợ ngây người rồi: “Chiếc rìu chẻ củi này sao lại nặng đến vậy?”
Phương Hận Thiên cười nhạo nói: “Chỉ có thể trách sức lực ngươi quá yếu!”
Thân Công Báo thấy Phương Hận Thiên cầm chiếc rìu, giống như không có gì vậy, không khỏi thầm líu lưỡi.
Sức mạnh của Phương huynh, rốt cuộc lớn đến đâu a? Ít nhất... cũng có thể so với Đại Vu rồi chứ? Thân Công Báo nhịn xuống nghi hoặc trong lòng, hắn tò mò hỏi Phương Hận Thiên: “Chiếc rìu này chẳng lẽ cũng là một linh bảo?”
Phương Hận Thiên: “Cứ cho là vậy đi”
“Không biết nó là Linh Bảo cấp bậc gì?” Thân Công Báo tò mò nói.
Phương Hận Thiên: “Hỗn độn chí bảo.”
Bùm! Thân Công Báo loạng choạng một cái, trực tiếp từ trên mây ngã xuống mặt đất.
Biểu cảm nghẹn họng nhìn trân nói không ra lời.
Phương Hận Thiên thấy thế, không khỏi bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Aizz, một kẻ quê mùa”
Thân Công Báo vội vàng bò từ mặt đất nên, bất chấp chật vật, hắn nhanh chóng bay trở lại bên Phương Hận Thiên, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào chiếc rìu trong tay Phương Hận Thiên, khó tin nghẹn ngào nói to: “Đây, đây là Hỗn độn chí bảo, thật hay giả vậy, lẽ nào nó là Khai Thiên phủ hay sao?”
Phương Hận Thiên bình tĩnh gật đầu nói: “Năng lực của nó giống với Khai Thiên phủ, cũng có thể gọi nó là Khai Thiên phủ.”
Vãi chưởng!
Thân Công Báo không những da đầu rạn nứt, tròng mắt và quai hàm cũng bị cả kinh mà rớt xuống.
Tin tức này thật sự là quá kinh hãi, quá vô lý, quá khó tin rồi.
Khai Thiên phủ, đây là Hỗn độn chí bảo mà Bàn cổ từng bổ ra Thiên Đạo, sao lại có thể dùng chẻ củi chứ?
“Sao ngươi lại có Khai Thiên phủ?” Thân Công Báo kinh ngạc hỏi.
Phương Hận Thiên lắc đầu nói: “Cái này không phải là của ta, là công tử đặc biệt chuẩn bị cho bọn ta chẻ củi sấy rượu.”
Hóa ra là của Lý tiền bối! Thân Công Báo vẻ mặt đờ đẫn hỏi: “Công tử nhà mấy người, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?”
Phương Hận Thiên: “Là sự tồn tại mà ngươi, ta đều không thể nào tưởng tượng nổi”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến ải Du Hồn.
Tướng canh ở ải Du Hồn là Đậu Vinh và vợ hắn Triệt Để phu nhân.
Đậu Vinh và Triệt Để phu nhân đều là người lính thiện chiến.
Đặc biệt là Triệt Để phu nhân, đa mưu túc trí, văn võ song toàn, nàng trợ giúp Đậu Vinh đóng giữ tại ải Du Hồn mấy chục năm, đánh đến mức Đông Lộ sáu trăm chư hầu không thể tiến thêm một bước, cuối cùng không thể hiệp với đại quân Tây Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận