Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1023 - Mộng Yểm nứt vỡ

Chỉ mới ngửi thấy mùi hương trà thôi đã khiến tinh thần của nàng chấn động, nội tâm trở nên trống rỗng giống như là sắp dung nhập cả Đại Đạo vào bên trong, khiến người ta say mê đến mức không thể tự kiềm chế.
Hương vị này, cảm giác này, vậy mà chỉ cần ngửi một chút thôi đã có thể khiến cho ta suýt chút nữa đi vào giác ngộ, đây hình như là đặc tính mà Trà Ngộ Đạo trong truyền thuyết mới có.
Trà Ngộ Đạo không phải giống Hỗn Độn Thanh Liên, đều là trong truyền thuyết Hỗn Độn Linh Căn Cực Phẩm sao?
Sao bọn họ lại có được nó?
Còn lấy ra uống như nước trà bình thường?
Mộng Yểm nhìn Lý Nguyên và Dương Mi đạo nhân, cùng với ấm trà được đặt trên bàn trà, biểu tình vô cùng khó hiểu.
Đây thật sự là người thường không có tu vi sao?
Lý Nguyên uống một ngụm trà, thấy Nữ Bạt vẫn còn đang bị Pháp Tắc Chi Liên của Mộng Yểm trói lại, hắn liền nhíu mày một cái. Pháp Tắc Chi Liên lập tức biến mất trong không khí. Nữ Bạt nhanh chóng có lại được sự tự do.
Mộng Yểm cảm nhận được trạng thái của Nữ Bạt, trong lòng lập tức cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nàng không thể hiểu tại sao Nữ Bạt lại thoát khỏi được sự trói buộc của Pháp Tắc Chi Liên.
Là Nữ Bạt tự cởi trói sao?
Mộng Yểm cảm thấy từ sau khi đi tới cái khách điếm này, mọi chuyện đột nhiên trở nên kỳ quái.
Trong lòng nàng chợt nảy sinh một sự bất an mơ hồ.
Nữ Bạt lại có được tự do, nàng vừa nghĩ liền biết nhất định là do Lý Nguyên làm. Nàng lập tức cúi người hành lễ với Lý Nguyên: “Đa tạ Lý công tử đã cứu.”
Lý Nguyên nhẹ nhàng cười, không thèm để ý nói: “Ngươi ngồi đi.”
Thấy Lý Nguyên nở nụ cười, Nữ Bạt đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua cơ thể, ngay sau đó những vết thương trên người nàng do Pháp Tắc Chi Liên tạo thành liền hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu.
Mộng Yểm mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Lý Nguyên, trong lòng tràn đầy sự khó tin.
Pháp Tắc Chi Liên trên người Nữ Bạt thế mà lại là do hắn giở trò?
Nhưng hắn không phải không có tu vi sao?
Liệu có khả năng, tu vi của hắn đã vượt ra khỏi phạm vi ta có thể dò xét sao?
Mộng Yểm không dám tiếp thu sự thật này.
Tiểu Tê Tử kéo tay cha, chỉ vào Mộng Yểm, vẻ mặt gian xảo nói: “Cha, chính là người này bắt nạt ta, nàng còn nói muốn treo ngược ngươi lên rồi đánh, khiến cho ngươi sống không bằng chết.”
Lý Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn Mộng Yểm một cái rồi nói: “Ta đã nghe thấy rồi. Nàng còn nói muốn ta làm người hầu cho nàng sai vặt, với cả trông thú cưỡi cho nàng nữa.”
“Nàng có nói thế sao?” Vẻ mặt Tiểu Tê Tử vô cùng nghi hoặc hỏi lại.
Mộng Yểm cũng hơi nghi hoặc một chút.
Ta có nói như thế ư?
Sao ta không nhớ gì?
“Thì ra nàng còn gặp cô cô của ta.”
Mộng Yểm đột nhiên phản ứng lại, người này không phải là ca ca của Đát Kỷ chứ?
Lúc trước ta muốn Đát Kỷ làm thị nữ của mình, có nói qua sẽ để ca ca nàng ta làm sai vặt, trông giữ thú cưỡi.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Còn nữa, làm sao hắn biết những lời ta nói với Đát Kỷ?
Lẽ nào Đát Kỷ đã trở về?
Nhưng trong thần thức của ta, không phải Đát Kỷ vẫn luôn ở Tam Thập Tam Thiên nỗ lực khôi phục lại thế giới bị phá hỏng sao?
Nam nhân này không có khả năng nghe thấy được!
Hắn có tu vi cao như vậy sao?
Có thể nghe được ta nói chuyện mà không bị phát hiện?
Hai mắt Mộng Yểm đột nhiên chuyển động không ngừng, các loại suy nghĩ đang không ngừng bay loạn trong đầu nàng.
Bầu Kông khí lúc này khiến cho nàng cảm thấy thật quái dị.
Mọi người đều bình tĩnh như nước nhìn nàng, giống như nhìn một vật đang chờ đợi để bị làm thịt.
Làm nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Bất kể như thế nào, trước tiên phải thu được Phi Hành Hỗn Độn Chí Bảo vào tay rồi nói tiếp.
Có Phi Hành Hỗn Độn Chí Bảo, coi như hắn thực sự che giấu tu vi, ta cũng có thể đối phó như thường.
Nghĩ tới đây, Mộng Yểm không do dự nữa, lập tức phi thân nhào đến chỗ cái xe đồ chơi.
“Bịch.”
Đột nhiên, chân của nàng bị vấp một phát, ngã đập mặt xuống đất như chó ăn phân.
Lúc nàng chuẩn bị phi người đến, đột nhiên phát hiện trọng lực xung quanh trở nên vô cùng nặng nề, giống như là toàn bộ trọng lực của thế giới Hồng Mông đều đặt ở trên người nàng, nàng căn bản là không thể bay nổi, cho nên mới té xuống đất.
Sắc mặt Mộng Yểm thay đổi lớn, mặc dù kinh hãi nhưng không loạn.
Chỉ thấy nàng lập tức lấy ra Tam Túc Bảo Đỉnh đặt trên đỉnh đầu, phòng ngự quanh người.
Đồng thời, một chiếc Bảo Kính từ trong Nê Hoàn Cung của nàng bay ra.
Bảo Kính lóe ra ánh sáng Đại Đạo, toả ra vô số ảo giác khắp bốn phía, sức mạnh pháp tắc to lớn giấu ở trong ảo giác, điên cuồng hướng về vị trí đám người Lý Nguyên mà cắn giết.
Đồng thời, nàng còn điều động pháp lực toàn thân để chống lại uy áp quanh người, nỗ lực tránh thoát khỏi áp lực xung quanh, tiếp tục cướp đoạt xe đồ chơi của Tiểu Tê Tử.
Phản ứng của nàng cũng không chậm, nhưng lại căn bản không có bất kỳ tác dụng nào.
Bất kể là thi triển ảo giác hay là pháp tắc khủng bố ẩn náu bên trong, chúng mới vừa tới gần đám người Lý Nguyên liền tự động biến mất.
Mặt Bảo Kính kia cũng rơi trên mặt đất.
Mộng Yểm muốn giãy dụa đứng dậy cũng không thành công.
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống từ trán Mộng Yểm.
Nàng cảm thấy lúc này mình vô lực như một loai giun dế.
Khiến nàng nghĩ mãi mà vẫn không thể giải thích nổi là nàng không thấy rốt cuộc Lý Nguyên ra tay thế nào?
Thậm chí nàng cũng không biết toàn bộ những điều bản thân đang phải chịu đựng có phải do Lý Nguyên làm ra hay không?
Bởi vì đối phương còn không động đậy lấy một cái.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Mộng Yểm không mắt chớp nhìn chằm chằm Lý Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Tất nhiên là người mà ngươi không đắc tội nổi.” Tiểu Tê Tử thay cha trả lời.
Mộng Yểm lớn tiếng uy hiếp: “Ta khuyên các ngươi nhanh chóng thả ta ra, chủ nhân ta là Thần Niệm lập tức sẽ đánh vào Hồng Hoang, nếu các ngươi không muốn bị chủ nhân ta xóa bỏ thì lập tức thả ta ra.”
“Ôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận