Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 221 - Không biết Lý công tử đã cưới vợ hay chưa!

Chỉ chốc lát sau, Trương Ngọc Yên lập tức nhìn thấy mấy bóng dáng xinh đẹp, y quyết phiêu phiêu bay tới từ hướng núi Thiên Trì, đáp xuống trong viện.
Đó là sáu nữ tử mặc cung trang, mặc Tảo Hà Vũ Y với màu sắc khác nhau, đẹp như một đóa hoa.
Sáu nữ tử trông tuổi tác không lớn, thon gầy, mỗi người mỗi vẻ, đặt ở trên Trái Đất đều là nữ thần cấp đại mỹ nữ.
Bọn họ nhìn thấy Trương Ngọc Yên, lập tức lộ vẻ mừng rỡ, vây quanh hỏi han.
Từng giọng nói trong trẻo dễ nghe, êm tai như dòng suối nhỏ, như Hoàng Oanh hát.
“Hi hi, thật sự là Thất muội.”
“Tốt quá rồi, cuối cùng tìm thấy ngươi rồi.”
“Sao ngươi không ở yên trong suối Trạc Cấu chờ đợi, mà lại chạy đến nơi này?”
“Đúng vậy, hại bọn ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện bất ngờ, đã lo lắng một trận đó.”
“...”
Trương Ngọc Yên thấy sáu tỷ tỷ cũng vô cùng vui vẻ, nàng kéo tay mấy tỷ tỷ, vui mừng nhảy dựng lên: “Ha ha ha, thật sự là mấy tỷ tỷ, sao các ngươi lại đến nhanh như vậy, không phải Thiên môn mở ra phải mất một năm ở nhân gian sao?”
Một nữ tử mặc cung trang ngỗng vàng, trông đoan trang hiền thục, nàng là đại công chúa Trương Ngọc Mị của Thất tiên nữ, nói: “Sau khi bọn ta trở về mới nhớ đến thời gian ở Thiên cung với nhân gian không giống nhau, lo lắng ngươi đợi lâu, bởi vậy bọn ta đành phải đi cầu Long Cát giúp đỡ.
Long Cát đã giúp bọn ta giữ thủ tướng Thiên môn, bọn ta mới có thể xuống tìm ngươi nhanh như vậy.”
“Đúng vậy, chúng ta mau trở về đi, nếu không bị phụ vương và mẫu hậu biết được thì sẽ toang đó.”
Nhị tỷ Trương Ngọc Hoàn nói, nữ nhân này có dáng vẻ như viên châu tròn ngọc sáng.
“Đây là Tảo Hà Vũ Y, tiểu muội mau mặc vào, chúng ta sẽ trở về Thiên cung.”
“Chúng ta hãy đi nhanh lên.”
Mọi người kéo bàn tay ngọc của Trương Ngọc Yên, muốn bay lên bầu trời.
“Hả, đi ngay bây giờ sao?”
Trương Ngọc Yên lại chần chừ không nhúc nhích.
Sắc mặt còn có chút đau khổ.
Nàng có chút không nỡ rời khỏi nơi này, không nỡ mấy món ngon mà Lý Nguyên làm, càng không nỡ rời khỏi Lý Nguyên.
Mọi người thấy dáng vẻ chần chờ của tiểu muội, khó hiểu nói: “Chẳng lẽ tiểu muội còn có chuyện gì chưa làm sao?”
Trương Ngọc Yên mím môi: “Ta, ta vẫn chưa nói lời tạm biệt với Lý công tử.”
“Lý công tử?”
Mọi người lập tức nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
“Điều này... Lý công tử là ai?”
Tam tỷ Trương Ngọc Lan tò mò hỏi.
“Đẹp trai không?”
Tứ tỷ Trương Ngọc Uyển che miệng cười trộm nói.
“Hì hì, lẽ nào thời gian này tiểu muội ở nhân gian, luôn ở cùng với Lý công tử?”
Ngũ tỷ Trương Ngọc Hà trêu ghẹo.
“Hì hì, bọn ta cũng muốn đi xem Lý công tử này.”
Lục tỷ Trương Ngọc Cầm vui mừng kêu lên.
Trương Ngọc Yên thấy mọi người cười lạ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Nàng không thể nói lại mọi người, vì vậy đành phải dẫn sáu tỷ tỷ đi về phía thư phòng.
Thông thường vào lúc này, Lý Nguyên đều đọc sách trong thư phòng.
Rất nhanh, Thất tiên nữ đi đến bên cạnh hồ nước.
Thông qua một cửa sổ mở ra, Thất tiên nữ nhìn thấy một thanh niên từ xa, lười biếng nằm trên ghế mây đọc sách.
Nam tử trẻ tuổi trông khoảng hai mươi, thanh tao thoát tục, đồng tử đen như ngọc, hai tròng mắt sáng như sao.
Hắn mặc bộ y phục màu xanh da trời, tóc mang búi cùng sợi dây buộc màu xanh, cả người trông oai hùng bừng bừng, ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc.
“Ồ, đẹp trai quá!”
Trương Ngọc Cầm thấp giọng kêu lên.
“Thiên cung đều không có nam tử anh tuấn như vậy.”
Trương Ngọc Mị không ngớt lời khen ngợi.
“Không biết Lý công tử đã cưới vợ hay chưa?”
Trương Ngọc Hà nhìn Thất muội chế nhạo nói.
“Cưới rồi không sao, nam tử phong thần tuấn lãng như thế, cho dù làm thiếp cũng nguyện ý.
Hi hi.”
Trương Ngọc Hoàn cười trộm.
Trương Ngọc Yên thấy mấy tỷ tỷ càng nói càng thái quá, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng loạn và thẹn thùng.
“Các ngươi đang nói lung tung cái gì vậy, nếu bị Lý công tử nghe thấy thì mất mặt chết đi được.”
Với sự thần bí mà Lý Nguyên biểu hiện ra, nàng cảm thấy Lý Nguyên chắc chắn có thể nghe thấy mấy tỷ tỷ nói.
Nghĩ đến đây, Trương Ngọc Yên có xúc động muốn che mặt.
Tam tỷ Trương Ngọc Lan thấy Thất muội thẹn thùng, không khỏi thốt ra: “Yên tâm, bọn ta nói nhỏ, hắn là người phàm, hoàn toàn không nghe thấy.”
“Ai nói với ngươi hắn là người phàm?”
Trương Ngọc Yên trợn trắng mắt.
Bịch! Trương Ngọc Hoàn trước đó nói nguyện ý làm thiếp mềm nhũn hai chân, lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống mặt đất.
Nàng vô cùng ngại ngùng nói: “Hả, Lý công tử cũng là tu sĩ sao?”
Ông trời phù hộ, lời vừa nãy ta nói tuyệt đối đừng để Lý công tử nghe thấy.
Mọi người vội vàng phóng thần thức đến Lý Nguyên, quả nhiên phát hiện bên trong cơ thể đối phương tỏa ra khí tức Địa Tiên sơ kỳ.
“Á!” Trương Ngọc Mị phát hiện ra cái gì đó, nét mặt kinh ngạc: “Thể chất của vị Lý công tử này không lấm bụi trần, gân mạch toàn thân thông suốt, xương cốt linh hoạt như ngọc. Đây chính là thiên tài tu luyện độc nhất đấy nha. Nếu như hắn có thể nhậm chức ở Thiên Đình nhất định có thể nhận được trọng dụng của phụ vương.”
Trong Thất tiên nữ, tu vi của Trương Ngọc Mị cao nhất, đạt đến Thiên Tiên hậu kỳ, do đó sau khi dùng thần thức thăm dò lập tức phát hiện được điểm phi phàm của linh căn của Lý Nguyên.
“Linh căn không lấm bụi trần lại tốt đến thế sao!”
“Thiên Đình của chúng ta đúng lúc đang thiếu người, có thể đưa hắn đến Thiên Đình làm chức quan nhỏ.”
“He he, cứ như vậy sau này có thể gặp hắn thường xuyên rồi!”
“...”
Trương Ngọc Yên nghe các vị tỷ tỷ thế mà lại muốn bảo Lý Nguyên đến Thiên Đình làm chức quan nhỏ đến vậy, không khỏi cạn lời.
Thiên cung còn chưa có tòa viện xa hoa thế này, ngay cả Thánh Nhân cũng muốn đích thân đến bái kiến Lý Nguyên. Mời Lý Nguyên đến Thiên Đình làm chức quan nhỏ, đây chẳng phải là chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?
E rằng phụ vương nhường cả vị trí của mình Lý Nguyên cũng sẽ không đồng ý.
“Lát nữa các ngươi đừng nói bậy, Lý Nguyên không thể nào đến Thiên Đình làm chức quan nhỏ đâu. Đừng để người ta chê cười.” Nàng vội vàng căn dặn các vị tỷ tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận