Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 463 - Văn Vương kéo xe, Khương Tử Nha giậm chân!

Sau khi thuận lợi có được khoai tây, hắn đã bí mật trồng một lần, sản lượng đạt được là ba ngàn cân, cho nên hắn mới tự tin như vậy.
Chỉ là, sự tự tin của Khương Tử Nha chỉ kéo dài một tháng, lại trở nên luống cuống tay chân.
Trước đây lúc hắn trồng thử, chỉ mất hơn hai mươi ngày, khoai tây đã mọc chồi non.
Nhưng lần này đã một tháng, khoai tây vẫn chưa mọc mầm.
Hắn đào đất ra nhìn, phát hiện khoai tây được chôn trong đất đều sắp mục nát.
Khương Tử Nha hoàn toàn ngây ra, gấp đến độ hoang mang lo sợ.
Hắn không rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, tại sao lần đầu trồng khoai tay thành công, nhưng lần này lại không? Đối mặt với đám người Cơ Xương dường như mỗi ngày đều đến kiểm tra tình hình của khoai tây cùng với ánh mắt càng ngày càng hoài nghi của mọi người, Khương Tử Nha không biết nên trả lời như thế nào.
Đã khoa trương đến tận cửa biển, sao có thể thu hồi được, lúc trước ta còn nói muốn dùng đầu người đảm bảo, giả vờ quá lố rồi! Ai có thể nói cho ta biết, ta làm thế nào mới có thể giả vờ thành công đây, trước mắt sắp mất mặt rồi. Khương Tử Nha không còn cách nào khác, chỉ đành cầm khoai tây đến Ngọc Hư cung cầu cứu sư phụ một chuyến.
Đi tới Ngọc Hư cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe Khương Tử Nha kể khổ, sau đó kiểm tra khoai tây Khương Tử Nha mang đến, nhíu mày nói: “Khoai tây này đã mất đi khí sinh mệnh, ngươi vĩnh viễn đừng hòng nó nảy mầm.”
Vẻ mặt Khương Tử Nha khó hiểu nói: “Nhưng rõ ràng lần đầu tiên đệ tử đã trồng được, tại sao lần này nó không còn khí sinh mệnh chứ?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi đệ tử: “Ngươi có được vật này từ đâu ra?”
Khương Tử Nha không dám giấu diếm, thành thật trả lời: “Sơn thôn nơi đệ tử ở trước đó có một công tử tên là Lý Nguyên.”
Bịch! Khương Tử Nha đang nói thì đột nhiên phát hiện sư phụ ngã từ trên bồ đoàn.
Điều này, ngồi như thế nào lại ngã được vậy? Ngay lúc Khương Tử Nha nghi hoặc, Nguyên Thủy Thiên Tôn hổn hển kêu Khương Tử Nha: “Khoai tây này của ngươi là lén trộm từ chỗ của Lý Nguyên?”
Khương Tử Nha chưa từng thấy sư phụ thất thố như thế, trái tim hắn khẩn trương, vẻ mặt lo sợ bất an nói: “Đệ tử không trộm, sau khi ta biết được Lý công tử có kỳ vật như khoai tây thì muốn mở rộng ở Tây Kỳ.
Vì vậy, ta đã nói với Mã Chiêu Đệ là ta thích ăn khoai tây, bảo nàng đi đòi Lý công tử một ít.
Lý công tử cũng rất dễ nói chuyện, đã bảo Mã Chiêu Đệ mang về nửa giỏ khoai tây.
Ta đã trồng nửa giỏ khoai tay, thu hoạch hơn ba ngàn cân…”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức giận ngắt lời Khương Tử Nha, sắc mặt hắn không tốt nói: “Ngươi cho rằng mánh khóe đó của ngươi lừa được Lý đạo hữu sao, nếu ngươi thành thật nói rõ nguyên nhân ngươi muốn khoai tây, nói không chừng Lý đạo hữu sẽ cho ngươi, nhưng ngươi lại tính kế hắn.
Luận tính kế, ngay cả ta không bằng Lý đạo hữu, thì sao để ngươi đòi được?”
Thấy sư phụ gọi Lý Nguyên là đạo hữu, lúc này Khương Tử Nha lập tức choáng váng.
Lý Nguyên rốt cuộc là ai? sao kiêu ngạo như sư phụ lại nói không bằng Lý Nguyên? Mặc dù hắn có chút bản lĩnh, suy đoán rất lợi hại, nhưng hắn lợi hại hơn nữa thì sao có thể sánh được với sư phụ. Khương Tử Nha chỉ cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn càng nghĩ càng tức giận, hắn sợ nhất là đắc tội Lý Nguyên, không ngờ đề phòng cho lắm, vẫn có đệ tử đắc tội Lý Nguyên.
Dưới cơn nóng giận, hắn ném một cái tát lên mặt Khương Tử Nha: “Ai nấy các ngươi chỉ biết gây họa cho ta.”
Đúng là đồ phá là giỏi!
Khương Tử Nha bị Nguyên Thủy Thiên Tôn tát một cái xoay bảy trăm hai mươi độ tại chỗ, lúc này hai má đã bị đánh cho máu thịt văng tung tóe.
Nhưng so với đau đớn trên mặt thì thái độ của Nguyên Thủy Thiên Tôn càng khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn chưa bao giờ thấy sư phụ tức giận như vậy.
Bởi vậy Khương Tử Nha hoàn toàn bất chấp đau đớn, vội vàng quỳ gối trước mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn, khóc lóc cầu xin tha thứ nói: “Xin sư phụ bớt giận, lúc ấy đệ tử cũng là bị mỡ heo che mắt, lo lắng Lý, Lý tiền bối không cho, cho nên lúc này mới nghĩ ra chủ ý muốn ăn, đệ tử biết sai rồi, xin sư phụ bớt giận.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nổi giận đùng đùng đứng lên từ trên bồ đoàn, giọng hắn không thiện lành nói: “Đi theo ta, đến chỗ Lý đạo hữu nhận sai, nếu không được Lý đạo hữu tha thứ thì ta sẽ mang ngươi đi lấp Bắc Hải chi nhãn.”
Thấy sư phụ muốn hắn đi lấp Bắc Hải chi nhãn, Khương Tử Nha sợ tới mức hồn phi phách tán, vong hồn đều bốc lên, vội vàng dập đầu cầu xin sư phụ tha thứ không thôi.
“Sư phụ tha mạng, sư phụ tha mạng, đệ tử biết sai rồi.”
Lấp mắt biển là cực hình sống không bằng chết, là thủ đoạn chuyên đối phó với những tà ma ngoại đạo tội ác tày trời, hung hiểm cùng cực.
Khương Tử Nha không ngờ, bởi vì dùng kế chiếm được mấy củ khoai tây của Lý Nguyên, sư phụ lại dùng thủ đoạn khủng bố như thế để trừng phạt hắn.
Trong lòng hắn hoàn toàn sợ hãi.
Đập đầu đến mức ù ù.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng nói: “Ngươi không cần cầu xin ta, giữ lại chút sức lực đi cầu xin Lý đạo hữu đi, chỉ cần Lý đạo hữu đồng ý tha thứ cho ngươi, việc này sẽ được bỏ qua, nếu không... Hừ!”
Mặc dù hắn không nói nếu không thì sao, nhưng ý nghĩa bên trong không cần nói cũng biết.
Trong lòng Khương Tử Nha vừa lo vừa sợ, còn tràn ngập nghi hoặc và hối hận.
Lý công tử đó chẳng phải là Địa Tiên kỳ sao? sao sư phụ lại để ý đối phương như thế? Thậm chí còn có chút e ngại. Sớm biết, ta đã không cần khoai tây đó nữa, mất mặt ở trước mặt Cơ Xương không nói, còn khiến sư phụ bị đắc tội! Khương Tử Nha ủ rũ đi theo sư phụ ra khỏi Ngọc Hư cung, vừa hay gặp được hai người Nam Cực Tiên Ông và Vân Trung Tử ở bên ngoài.
Nhìn thấy hai người họ, trong lòng Khương Tử Nha không khỏi mừng thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận