Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1099 - Phụ nữ chỉ tổ làm ảnh hưởng đến đạo tâm của chúng ta!!!

Mộc Thạch Nhân nói: “Các ngươi chọn lựa mỹ nữ rồi thì soái ca kia sẽ thuộc về ta. Từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy.”
Trong lúc nói chuyện nàng không không nhịn được mà cắn cắn môi, nhìn giống như rất đói bụng.
“Nàng ta muốn ăn ngươi đấy.”
Nữ Oa cười, nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhún vai: “Nàng ta không có bộ răng tốt đến thế đâu.”
“Ta thì sao?”
Nữ Oa nhanh nhảu hỏi.
Lý Nguyên: “Ngươi cũng không có.”
Nữ Oa lập tức bĩu môi, lộ ra biểu cảm vô cùng phức tạp!
Đồ đàn ông tồi!
Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh âm thầm gật đầu, dùng ánh mắt giao lưu: Xem ra Lý tiền bối cũng có chung quan điểm với chúng ta.
Phụ nữ chỉ tổ làm ảnh hưởng đến đạo tâm của chúng ta!
Bên trong khách điếm.
Kỷ Thiên nghe được ý định của Mộc Thạch Nhân, mở miệng nói: “Nếu ngươi để ý cái tên mặt trắng kia thì ta đây sẽ tạm tha một mạng cho hắn. Vốn dĩ ta định dạy cho hắn một bài học lúc chuẩn bị rời đi. Cái tên tiểu bạch kiểm đó thế mà cũng dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với chúng ta.”
Mộc Thạch Nhân nói: “Ngươi đang ghen ghét vì hắn có vẻ ngoài đẹp hơn ngươi.”
Kỷ Thiên cười khẩy nói: “Ta mà thèm ghen tị với hắn? Hơn nữa có bộ dạng đẹp thì có ích gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là gối thêu hoa mà thôi, đẹp chứ không dùng được.”
Hắn làm động tác như tập thể hình.
“Là đàn ông thì phải xét đến sức mạnh!”
Nữ Oa đụng khẽ vài cái vào cánh tay Lý Nguyên: “Hắn nói ngươi là gối thêu hoa đó.”
“À.”
Vẻ mặt của Lý Nguyên vẫn không đổi, bình tĩnh nhìn bàn cờ, hoàn toàn không để bụng.
Chỉ là lời tuyên bố của mấy con kiến vô tri mà thôi, làm sao có thể khiến hắn tức giận chứ?
“Ngươi thua rồi.”
Hắn đặt xuống một quân cờ rồi nói với Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ bất đắc dĩ nói: “Bây giờ ta chợt nhận ra, chơi cờ cũng biến thành một chuyện rất khổ sở.”
Lúc nào cũng thua mà không thể thắng đương nhiên là đau lòng rồi.
Lý Nguyên nói: “Nếu đau lòng như vậy thì chúng ta đi nhóm lửa đi, đến lúc nấu cơm trưa rồi.”
Nghe đến cơm trưa, mọi người lập tức trở nên hăng hái, tràn đầy năng lượng.
Lão Tử vội vàng đứng dậy, phấn khởi nói: “Ta đi hái rau.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Ta đi vo gạo.”
Tây Phương Nhị Thánh: “Chúng ta sẽ giúp.”
Hậu Thổ: “Ta có thể mang các món lên.”
Nữ Oa: “Hầy, các ngươi làm hết việc rồi, ta đây cũng chỉ đành phải ngồi ăn thôi.”
Mọi người cùng nhìn về phía Nữ Oa, trong mắt như phát ra ba chữ to màu vàng sáng lóa: Đồ thăm ăn!
Bên trong phòng dành cho khách.
Mấy vị luân hồi giả cùng tụ lại một chỗ hạ giọng thảo luận về tình hình Hồng Hoang cũng qua một lúc lâu.
Đột nhiên.
“Shhh shhhh”
Mọi người đồng loạt hít hít mũi.
“Shhh, shhh, mùi gì vậy, sao có thể thơm như thế?”
Mộc Thạch Nhân vừa hít mũi vừa nói.
“Hình như là ở dưới tầng đang xào rau, nhưng mà hương vị này hấp dẫn quá rồi!”
Khương Chính Dương nghi ngờ nói.
Lư Khán Sơn: “Mùi vị này quả thực rất hấp dẫn. Cho dù ta đã tích cốc từ lâu cũng không nhịn được, đến ngón tay cũng đang run run.”
Òng ọc.
Cung Vị Ương nuốt nước miếng nói: “Tự nhiên ta cảm thấy hơi đói.”
Kỷ Thiên ở bên trong mở cửa sổ ra, ngay lập tức mùi hương càng nồng đậm hơn.
Hắn thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, nói: “Là mấy người ở trong khách điếm đang nấu ăn. Bọn họ làm đồ ăn thơm như vậy nhưng lại không cung cấp đồ ăn cho chúng ta, thật là quá đáng.”
Mộc Thạch Nhân: “Nếu không hay là chúng ta đưa cho bọn họ thêm một ít tiền, để bọn họ cũng làm đồ ăn cho chúng ta. Thức ăn bọn họ làm thực sự rất thơm.”
Cung Vị Ương vội vàng giơ tay nói: “Ta đồng ý cả hai tay.”
Kỷ Thiên khó chịu nói: “Như vậy thì cũng lời cho bọn họ quá rồi. Để ta đi nói thì chỉ cần đánh cho bọn họ một trận rồi mấy người họ cũng sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Khương Chính Dương nói: “Ta nghĩ biện pháp này có ích.”
Lư Khán Sơn vội vàng lắc đầu nói: “Chừng nào còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta không được phép dính vào rắc rối.”
Mộc Thạch Nhân nói: “Dù sao thì bọn họ cũng nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, ngươi còn để ý đến việc bọn họ chiếm lợi từ chúng ta à?”
Kỷ Thiên nghe thế, sửng sốt một lúc.
Đúng thế!
Mộc Thạch Nhân ngay lập tức đi ra cạnh cửa sổ, hướng về phía phòng bếp gọi: “Ông chủ đẹp trai ơi, đồ ăn các ngươi làm thơm quá. Các ngươi cũng làm đồ ăn giúp chúng ta đi, chúng ta có thể đưa thêm bạc.”
“Không làm.”
Lý Nguyên cự tuyệt một cách dứt khoát ngắn gọn.
Mộc Thạch Nhân: “.....”
Nàng cảm thấy chính mình bị tổn thương một ngàn lần.
Anh chàng đẹp trai này cũng vô tình quá rồi!!!
Đối mặt với lời thỉnh cầu từ mỹ nữ đáng yêu như ta vậy mà lại đành lòng từ chối hết lần này đến lần khác!
Hừ, chờ xem sau này bổn mỹ nữ tiến công ngươi như thế nào, dạy dỗ ngươi ra sao!
Khiến cho ngươi từ nay về sau, đối với bổn cô nương sẽ ngoan ngoãn nghe lời, yêu đến không kiềm chế được, đồng trắc tâm phi*.
*Đồng trắc tâm phi (



侧心扉

): Là một cụm từ được sử dụng để chỉ vết thương mang lại cảm giác đau đớn đến tận sâu trong tim hay để miêu tả những cơn đau cực độ. (Theo Baidu)
*Đồng trắc tâm phi (



侧心扉

): Là một cụm từ được sử dụng để chỉ vết thương mang lại cảm giác đau đớn đến tận sâu trong tim hay để miêu tả những cơn đau cực độ. (Theo Baidu)
Nghĩ đến viễn cảnh sau này Lý Nguyên gọi nàng là “nữ vương đại nhân”, nàng lại không nhịn được mà muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Thật sung sướng!
Chỉ là bây giờ vẫn rất khó chịu!
Nàng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của thức ăn bên dưới, hận không thể nuốt luôn đầu của mình.
“Anh trai à, xin ngươi, ngươi làm cho chúng ta một phần đi hay là ngươi làm cho ta một phần cũng được.”
Mộc Thạch Nhân tiếp tục cầu xin Lý Nguyên.
Giọng nói ngọt ngào quyến rũ chết người!
Tia điện phóng ra từ trong mắt thậm chí đủ để sạc điện thoại!
Nhưng mấy người Kỷ Thiên, Cung Vị Ương ở bên cạnh thấy Mộc Thạch Nhân nói với Lý Nguyên chỉ làm cơm cho một mình nàng ta, tất cả đều trợn to mắt khinh thường.
Cái con khốn này!
Tuy nhiên, đối với sự cầu xin cùng với làm nũng của Mộc Thạch Nhân, Lý Nguyên hoàn toàn không có ý gì là sẽ đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận