Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1958 - Cái chết của Vương Trọng Dương, Trương Tam Phong!

Lý Nguyên tự rót cho mình một chén trà, vẻ mặt lạnh nhạt uống một ngụm, vốn không mở miệng.
Lần này mọi người đều nhận thấy bầu không khí có chút không đúng.
Bởi vì giọng điệu của nam tử trung niên vốn không giống yêu cầu Lý Nguyên bói toán.
Mọi người lặng lẽ nhìn chằm chằm nam tử trung niên, không ai nói gì.
Nam tử trung niên sải bước đi tới đại sảnh, khí thế lớn ngồi đối diện Lý Nguyên.
“Bịch!”
Hắn đặt bảo đao màu đen trong tay lên trên bàn, giọng điệu tùy ý hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có thể đoán ra lai lịch của ta không?”
Lý Nguyên mở miệng nói: “Kim Ngọc Lương.”
Đù!
Nghe thấy ba chữ này, đám người Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung, Bạch Triển Đường không khỏi mở to hai mắt, nhìn nam tử trung niên với vẻ mặt hoảng sợ.
Dù sao thì ba chữ Kim Ngọc Lương sớm đã như sấm rền bên tai, danh chấn thiên hạ trong khoảng thời gian này.
Có thể nói không ai không hay, không ai không biết.
Bọn họ không ngờ nam tử trung niên trước mắt lại là Kim Ngọc Lương giết chết phương trượng Thiếu Lâm, tổ sư Toàn Chân, sát thần của chưởng môn Võ Đang.
Sao sát thần lại đến nơi này?
Mục đích hắn tìm Lý Nguyên là gì?
Dường như không có ý tốt!
Trong lòng mọi người đều không khỏi trở nên khẩn trương.
Ánh mắt nhìn Lý Nguyên tràn ngập lo lắng.
Mà nam tử trung niên thấy Lý Nguyên thật sự nói ra tên của mình, trên mặt cũng không khỏi lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Rõ ràng hắn cũng có chút bất ngờ.
Hắn không ngờ lời đồn trên giang hồ lại là sự thật.
Ở nơi nho nhỏ này đúng là có một người có thể suy đoán.
Chỉ là không biết, rốt cuộc năng lực suy đoán của người này lợi hại cỡ nào?
Hắn thật sự có thể suy đoán quá khứ tương lai, hay là chỉ có thể suy đoán một ít chuyện đơn giản?
Nếu hắn thật sự có thể suy đoán quá khứ tương lai, vậy thì tốt!
Nghĩ đến đây, nam tử trung niên cũng chính là Kim Ngọc Lương, ánh mắt nhìn Lý Nguyên không khỏi trở nên nóng bỏng mấy phần...
Kim Ngọc Lương nở nụ cười, khen ngợi Lý Nguyên: “Không ngờ, ngươi thật sự có bản lĩnh này. Nếu ngươi có thể đoán ra tên của ta, vậy ngươi có thể suy đoán ra lần này ta tới tìm ngươi có mục đích gì không?”
Vẻ mặt hắn mong chờ nhìn Lý Nguyên, dường như hy vọng Lý Nguyên có thể suy đoán ra.
Kim Ngọc Lương.
Vốn chỉ là một bang phái nhỏ không có tiếng tăm, một bang chúng của Thiết Chưởng bang.
Không có gia thế bối cảnh gì, không có thiên phú hơn người, giống như người bình thường vậy.
Tuy hắn cất giấu một giấc mơ dương danh lập vạn, tung hoành giang hồ, ngủ với nữ nhân xinh đẹp nhất, giết người là muốn giết, chẳng qua hắn biết năng lực của mình.
Tung hoành giang hồ, ngủ với nữ nhân xinh đẹp nhất, nghĩ đến đã thấy ổn.
Đời này của mình mãi mãi cũng không thể làm được!
Cho đến một ngày.
Thiết Chưởng bang của hắn tranh đoạt địa bàn với Thanh Mộc bang, song phương liều mạng lẫn nhau.
Trong lúc đánh nhau, hắn bị đối thủ dùng gậy sắt đánh trúng đầu, sốc tại chỗ.
Sau đó tỉnh lại, Kim Ngọc Lương ngạc nhiên phát hiện trong đầu mình lại có thêm một thứ kỳ lạ.
Thứ này tự xưng là hệ thống.
Tên đầy đủ là “Hệ thống giết người làm rớt trang bị”.
Nói là chỉ cần Kim Ngọc Lương giết người, sẽ có xác suất nhất định có thể làm rớt tu vi, thần thông, pháp thuật, pháp bảo của người bị giết ra ngoài, thậm chí còn có tỷ lệ nhất định kích phát phần thưởng hệ thống.
Đồ đạc của phần thưởng, dưới có giấy vệ sinh, trên có Hỗn độn chí bảo, muốn gì có nấy, không thiếu gì cả.
Lúc đầu Kim Ngọc Lương rất sợ hãi, cho rằng đầu mình bị đánh đến hỏng rồi, xuất hiện ảo giác.
Nếu không thì chính là có người đang đoạt xá bản thân.
Nhưng sau đó, trải qua một thời gian thích ứng, hắn phát hiện đây vốn không phải là ảo giác. Cái gọi là hệ thống vốn không giống lão ma đoạt xá người khác.
Nó vốn không có ý thức của bản thân, chỉ có thể tiến hành trả lời vấn đề Kim Ngọc Lương đưa ra, không can thiệp vào tất cả hành vi của Kim Ngọc Lương.
Càng không tranh đoạt quyền khống chế cơ thể với Kim Ngọc Lương.
Điều này khiến cho trái tim vốn khẩn trương của Kim Ngọc Lương từ từ buông lỏng.
Bắt đầu nghiên cứu hệ thống kỳ lạ này.
Giết người làm rớt trang bị? Còn có tỷ lệ phần thưởng Tiên thiên chí bảo, thậm chí là Hỗn độn chí bảo?
Kim Ngọc Lương cảm thấy điều này quá khó tin rồi.
Pháp bảo, đan dược của người khác rớt ra ngoài thì hắn còn nghĩ được.
Nhưng tu vi, thần thông, pháp thuật của đối phương, thậm chí là đan dược từng uống rớt ra ngoài, điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Chứ đừng nói Tiên thiên chí bảo và Hỗn độn chí bảo?
Thánh Nhân còn không có những chí bảo này, một hệ thống như ngươi có thể thưởng được sao?
Chẳng lẽ hệ thống này của ngươi còn lợi hại hơn cả Thánh Nhân?
Lừa quỷ à!
Tuy không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy cách nói của hệ thống không hợp thói thường, nhưng Kim Ngọc Lương vẫn muốn thử một lần.
Lỡ như điều này là thật thì sao?
Vậy chẳng phải bản thân có thể trở mình sao?
Dù sao thử một lần cũng không khó.
Kim Ngọc Lương giống như một người bình thường trầm luân trên trần thế, vất vả mới bắt được cọng rơm có thể vượt cấp, tuy hắn biết rơm rạ không đáng tin, nhưng vẫn không muốn buông tay.
Vì thế, lại lần nữa sống mái với Thanh Mộc bang, Kim Ngọc Lương ra tay tàn nhẫn, đánh chết một thành viên của đối phương.
Mà điều khiến Kim Ngọc Lương mừng rỡ như điên là thành viên bị hắn đánh chết thật sự làm rớt tu vi và công pháp ra ngoài?
Hơn nữa hệ thống còn thưởng cho hắn một món Hậu thiên linh bảo hạ phẩm.
Khó tin nhất chính là chỉ cần Kim Ngọc Lương dặn dò hệ thống một tiếng thì có thể trực tiếp biến tu vi bị rớt ra ngoài thành tu vi của hắn.
Điều này khiến cho tu vi của Kim Ngọc Lương trong nháy mắt tăng lên gấp đôi.
Phát hiện ra điểm này, Kim Ngọc Lương vui mừng đến mấy ngày mấy đêm cũng không khép miệng lại được.
Hắn biết bản thân đã đạt được kỳ ngộ trong truyền thuyết.
Bản thân thật sự sắp trở mình rồi.
Tung hoành thiên hạ, ngủ với nữ nhân xinh đẹp nhất, tất cả đều không phải là ảo tưởng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận