Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1474 - Streamer đã đến thế giới tiên hiệp!

Nàng lập tức dùng pháp thuật giấu đuôi đi, biến ra ra một đôi chân.
Đù!
Lưu Niệm nhìn thấy đuôi của Thanh Từ biến mất trước mắt hắn, hốc mắt trực tiếp lớn lên gấp đôi, có vẻ đặc biệt ngốc trệ.
Hắn chớp mắt, cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Nhưng đuôi của Thanh Từ đã biến mất rồi.
Có chuyện gì vậy?
Lẽ nào nàng còn biết làm ảo thuật sao?
Khán giả trong buổi livestream cũng trợn tròn mắt.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao đuôi của tiểu tỷ tỷ lại đột nhiên biến mất?”
“Sao tiểu tỷ tỷ làm được vậy?”
“Đây là thuật che mắt sao?”
Lưu Niệm lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi Thanh Từ: “Mỹ nữ, sao ngươi biến nhỏ đuôi được vậy? Ngươi có luyện ảo thuật sao?”
Trong lúc nói chuyện, hắn còn bước ra phía sau Thanh Từ quan sát cẩn thận, muốn tìm bí mật “ảo thuật” của Thanh Từ.
“Hừ, tức chết ta rồi!”
Ấn tượng của Thanh Từ đối với Lưu Niệm vốn đã trở nên rất kém, nàng thấy Lưu Niệm không chút sợ sệt bước ra phía sau mình, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm vào vị trí mông mình, thậm chí còn có ý định kéo váy của mình, nàng không khỏi tức giận đến sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, hai quyền phấn bóp đến mức vang lên tiếng “răng rắc”.
“Ngươi thật sự coi ta không dám đánh ngươi sao?”
Thanh Từ nhìn chằm chằm Lưu Niệm, cắn răng hét lên.
Lưu Niệm rất vô tội: “Ta chỉ muốn biết ngươi biến đuôi nhỏ như thế nào, vốn không có ác ý.”
Thanh Từ: “Giả ngây giả ngô với ta đúng không? Nếu như nơi này không phải là Đô thành Tiên Đường thì ta dám bảo đảm, giờ phút này ngươi đã biến thành đầu lợn rồi.”
Biểu cảm của Lưu Niệm càng thêm vô tội.
Chẳng phải chỉ là hỏi ảo thuật thôi sao? Có đến mức tức giận như vậy không?
Tính cách của nữ nhân đúng là khiến người ta khó nắm bắt.
Thanh Từ cố nén xúc động đánh Lưu Niệm một trận ở trong lòng, nàng nói với mấy đồng bọn: “Đừng để ý đến tên dê xồm này nữa, chúng ta đi.”
Hổ tinh, ô quy tinh, nam tử Long tộc gật đầu, lập tức rời đi theo Thanh Từ tiên tử.
Chỉ để lại một mình Lưu Niệm ngây ngốc.
Sao ta lại trở thành tên dê xồm rồi?
Hắn hỏi một người đi đường ăn mặc đạo sĩ xem náo nhiệt bên cạnh: “Vừa nãy ngươi có nhìn thấy không? Sao nàng biến đuôi của mình nhỏ lại được vậy?”
Đạo nhân không chút khách sáo hỏi ngược lại Lưu Niệm: “Ngươi thật sự ngốc hay giả vờ ngốc vậy? Nữ tử đó là rắn thành tinh, dùng chút pháp thuật che giấu đuôi của mình thì có gì là lạ?”
Lưu Niệm nghe vậy thì lập tức há to miệng, rất lâu sau vẫn không thể khép lại: “Rắn thành tinh? Chẳng phải nàng đang cosplay sao?”
Đạo nhân: “Cosplay gì? Con người ngươi nói chuyện khó hiểu thật đó.”
Lưu Niệm tiếp tục mơ màng: “Rắn có thể thành tinh sao?”
Đạo nhân: “Có gì mà không thể? Vạn vật đều có thể thành tinh. Chẳng phải ngươi đã nhìn thấy hổ tinh, ô quy tinh, Long tộc vừa rồi sao?”
Hắn chỉ về cách đó không xa, nói:
“Ngươi xem, bên kia còn có một Khôi Hùng Tinh, một Đại Bằng Tinh, một Thương Lang Tinh, mấy Tri Chu Tinh…”
Lưu Niệm nhìn theo phương hướng đạo nhân chỉ, chỉ thấy thì ra trên đường còn có không ít người đi đường cosplay các loại động thực vật khác.
Vừa rồi hắn không để ý đến.
“Cái này vẫn có thể trực quan phân biệt, còn có rất nhiều Yêu tộc tinh quái đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ loài người, người bình thường hoàn toàn không cách nào phân biệt từ bên ngoài được.”
Đạo nhân tiếp tục nói.
Lưu Niệm càng nghe càng cảm thấy không đúng: “Đạo trưởng, ngươi nói là thật sao? Những người này thật sự là yêu quái, vốn không phải con người hóa trang sao?”
Đạo trưởng cũng liếc mắt nhìn Lưu Niệm một cái: “Ai mà ăn no không có việc gì làm, hóa trang yêu quái trên đường phố chứ?”
Lưu Niệm vô cùng đắn đo: “Nhưng, nhưng, nhưng đây là yêu quái, sao có thể chung sống hòa bình với con người được?”
Đạo trưởng kinh ngạc nói:
“Không lẽ ngươi không phải là người Tiên Đường? Mấy trăm vạn năm trước nữ hoàng bệ hạ chúng ta đã ban bố dụ lệnh, chỉ cần yêu cởi bỏ thú tính làm người, phần lớn Yêu tộc Đại Đường chúng ta đều đã thoát khỏi thú tính, điều này có gì mà không thể chung sống hòa bình? Ngươi đừng có ngạc nhiên nữa.”
Giờ phút này, đầu óc của Lưu Niệm đều rối bời.
Hắn không biết có nên tin lời của đạo trưởng hay không.
Dù sao thì điều này quá thái quá rồi.
Lẽ nào ta đã xuyên không đến thế giới tiên hiệp?
Lưu Niệm thấy đạo nhân dễ nói chuyện, hắn đang chuẩn bị hỏi thăm đạo nhân thêm chút việc, đúng lúc này, hắn nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn rung động.
Chỉ thấy bóng dáng đạo nhân chợt lóe, bay lên khỏi mặt đất.
Bay lên lầu hai của quán cơm bên cạnh giống như chuồn chuồn đạp nước vậy.
Tạch!
Cằm của Lưu Niệm trực tiếp khiếp sợ mà rớt xuống đất.
Đầu óc một mảng trống rỗng.
Mà khán giả trong buổi livestream cũng nhìn đến choáng váng.
“Đù, ta đã nhìn thấy cái gì vậy? Đạo sĩ đó lại bay lên sao?”
“Sao hắn làm được vậy?”
“Cũng không thấy trên người hắn có uy áp gì?”
“Lẽ nào đạo nhân này nói là thật? Mấy người vừa rồi thật sự là yêu quái? Người phát sóng trực tiếp đã đến thế giới tiên hiệp?”
“Điều này cũng quá khó tin đúng không?”
“Người phát sóng trực tiếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải những chuyện này là ngươi cố ý sắp xếp không?”
Nhưng Lưu Niệm không còn màng đến việc trả lời câu hỏi của người xem nữa.
Giờ phút này, đầu óc hắn hoàn toàn rối bời, muốn tìm một nơi yên tĩnh tiêu hóa hết những chuyện xảy ra hôm nay…
Rốt cuộc có phải ta xuyên không rồi không?
Đây có phải là thế giới tiên hiệp có người lẫn yêu?
Lưu Niệm hốt hoảng, đi vào bên trong một con hẻm, đột nhiên hắn nhìn thấy đầu hẻm có một khách điếm.
Lưu Niệm không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp đi vào bên trong khách điếm này.
“Keng keng keng!”
Hắn vén rèm cửa lên, chuông gió được treo trên rèm cửa lập tức phát ra tiếng vang giòn tan, đầu óc Lưu Niệm vốn có chút rối bời.
Hắn nghe thấy tiếng chuông gió, cứ giống như có cơn gió lạnh truyền vào trong đầu, tâm trạng vốn hoảng loạn thoáng cái trở nên bình tĩnh.
Người xem trong buổi livestream cũng nghe thấy tiếng chuông gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận