Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 747 - Bần tăng muốn ngươi tu hành giúp ta

Bên trong nhóm thảo luận Tây Du, giờ phút này đang nhiệt liệt thảo luận vấn đề sức mạnh của Tôn Ngộ Không.
“Không biết Kim Cô bổng của đại thánh nặng bao nhiêu?
Thỉnh giáo ngẫu bệ hạ.”
Tam Bản Phủ: “Chắc cũng mấy vạn cân?”
“Mấy vạn cân? Ngươi dám nói ra khỏi miệng.” Thông Tí Thần Viên Băng Thiên: “Căn cứ tất cả những điều chính miệng Đại Thánh nói ban đầu, Kim Cô bổng của hắn có sức nặng của một thế giới Đại Thiên.”
“Một thế giới Đại Thiên nặng bao nhiêu? Đến từ nghi vấn của người mới đáng yêu.
Ta là phò mã, ta họ Phòng.”
Bần Tăng Biện Cơ: “Cửu Châu chúng ta tương đương với một thế giới nhỏ, ba nghìn tiểu thế giới là một thế giới Tiểu Thiên. Ba nghìn thế giới Tiểu Thiên là một thế giới Trung Thiên. Ba ngàn thế giới Trung Thiên, là một thế giới Đại Thiên.”
Tam Bản Phủ: “Ma ma nha, ta ngốc rồi.”
Ta là Phò mã, ta họ Phòng: “Cùng ngốc.”
Mẫu nghi thiên hạ: “+1.”
Thiên sinh lệ chất: “+1.”
Chỉ là xà tinh không có bênh: “Không nghĩ tới Tôn Ngộ Không lại có thể cầm một binh khí nặng dễ dàng như vậy.”
Một con Đa Bảo Thử: “Thật ra Kim Cô bổng của Tôn Ngộ Không nặng bằng ba thế giới Đại Thiên.”
Tích Lôi sơn cơm mềm vương: “@Một con Đa Bảo Thử. Không biết thì đừng có nói linh tinh, Kim Cô bổng chỉ nặng một thế giới Đại Thiên, ban đầu ta đây còn đích thân ước lượng.”
“Ta mé nó, vách đá dựng đứng trên lầu là đại lão.”
Bần tăng muốn ngươi giúp ta tu hành.
“Bắt sống một mạng đại lão.”
Tụ lý càn khôn.
“Đại lão cầu tráo.”
Bán sỉ bán lẻ kim đan (Thái Thượng Lão Quân) “+1.”
Sữa chữa Tiên thiên linh bảo chuyên nghiệp (Phù Nguyên Tiên Ông)
Giày trượt ván của ta (Na Tra): “Trên lầu đều là đại lão, đại lão thích đóng giả Tiểu Bạch.”
Một con Đa Bảo Thử: “@ Tích Lôi sơn cơm mềm Vương, ta không nói phét, bởi vì ban đầu ta đích thân ước lượng.”
Ca ta là tên bại hoại: “Chân tướng chỉ có một, có người đang nói láo.”
Ta là Chung Cực Đại Ma Vương: “Không ai nói láo, chẳng qua là mức độ luyện hóa cấm chế của Kim Cô bổng khác nhau, sức nặng khác biệt thôi.”
“Trời ơi, lại khiến Đại Ma Vương phát nổ.”
Nhiên Đăng trả ta Định Hải Châu.
“Cúng bái cự lão.”
Bụng lớn chứa thiên hạ (Di Lặc)
Bần tăng muốn ngươi tu hành giúp ta: “+1.”
Phụ An Đường: “+1.”
Đất cằn ngàn dặm: “+1.”
Trong một thời gian, toàn bộ tin tức trong đám đều là “+1.”
Nhiệt độ thảo luận trong đám lật trời, Ngao Vân lại sắp bị nghiền nát.
Hắn không nghĩ tới, chỉ có một Kim Cô bổng, sẽ khiến hắn mất đi sức chiến đấu.
Khó trách hắn có thể đại náo thiên cung, một mình đánh vào Lăng Tiêu Bảo Điện. Ngao Vân hoàn toàn khuất phục thực lực của Tôn Ngộ Không.
vốn Hắn và đối phương không phải ngang cấp.
Hắn thấy Tôn Ngộ Không bay tới, lo lắng Tôn Ngộ Không trực tiếp giẫm chết hắn, hắn nhanh chóng giải thích: “Ôi, có phải các người là hòa thượng đi Tây Thiên lấy kinh hay không? Ai nha, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta…”
Vừa nói, hắn kể lại chuyện bản thân đặc biệt đến đây chờ người lấy kinh.
Đường Tăng nghe vậy, vẻ mặt lập tức kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới, Ngọc Long lại là vật cưới Quan âm sắp xếp riêng cho hắn. Quan âm tỷ tỷ thật sự suy nghĩ cho ta!
Đường Tăng bị cảm động.
Tôn Ngộ Không giễu cợt nói:
“Nếu nghe theo phân phó của Quan âm, lần này đặc biệt chờ người lấy kinh, vậy tại sao ngươi lại ăn ngựa của hắn?”
Ngao Vân lúng túng cười nói: “Nếu sau này ta làm vật cưỡi cho thánh tăng, ngựa này không phải là vô dụng sao?”
Hắn cũng không tiện nói chuyện tạo kiếp nạn cho Đường Tăng.
Tôn Ngộ Không nói với Đường Tăng: “Ngươi xem, hắn vô cớ sát sinh, tại sao ngươi không nói hắn?”
Đường Tăng nói với Ngao Vân: “Ngươi đã là người được Quan âm tỷ tỷ phái tới giúp đỡ bần tăng, sau này coi như là người trong Phật môn, không thể tùy ý sát sinh nữa, nên từ bi hỷ xả, nhớ chưa?”
Ngao Vân cung kính nói: “Đệ tử nhất định ghi nhớ dạy bảo của sư phụ.”
Đường Tăng rất hài lòng thái độ của Ngao Vân, hắn nói với Tôn Ngộ Không: “Ngộ Không, hắn đã được bần tăng độ hóa, ngươi tha cho hắn.”
Đây sao gọi là độ hóa?
Khóe miệng Tôn Ngộ Không run lên, vẫn là vẫy tay, Kim Cô bổng tự động trở lại trong tay của hắn, để trong tai của hắn.
Ngao Vân khôi phục tự do, lập tức biến thành một con ngựa Bạch Long, hành lễ theo Đường Tăng, Tôn Ngộ Không lên đường.
Tây Giao, Hoàng Lăng.
Một tảng đá mờ mờ trong đại điện, một lão già năm mươi dáng gầy gò, người mặc một bộ trường bào Nho sinh, đang ngồi ở trên đại điện, hắn nghe một thủ hạ báo lại.
Lão già này chính là Hậu Khanh - một trong tứ đại thủy tổ cương thi.
Ở hai bên chính điện, còn hơn mười người nam nữ đứng với sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cứng ngắc.
Tất cả những nam nữ này đều mọc răng nanh, toàn thân tản ra khí tức u ám, phần lớn mặc triều phục, quan phục và các loại khác, lộ ra vẻ long trọng mà hoa lệ.
Trong đó, còn có mấy nam tử mặc ngũ trảo kim long bào, khí tức u ám trên người càng u ám, đậm đặc.
Mà Lý Uyên, Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát đã chết đứng ở trong đó, vẻ mặt cung kính nhìn lão già ngay phía trên chính điện.
“Khởi bẩm thủy tổ, vẫn không có tin tức của Tướng Thần đại nhân, chẳng qua, thuộc hạ lại phát hiện một chút dị thường.”
Nữ tử trung niên Đang bẩm báo Hậu Khanh, nhìn rất bình thường, trên người không có khí tức gì u ám, sắc mặt hồng nhuận giống như người bình thường, mặc dù đã là trung niên, chẳng qua nhìn lại vẫn xinh đẹp động lòng người, phong vận dư âm.
Hậu Khanh nhìn thuộc hạ, hỏi: “Dị thường cái gì?”
Nữ tử trung niên: “Thuộc hạ phát hiện, huyết duệ của Tướng Thần đại nhân thường xuyên hành động hấp tập đối với cửa hàng, cho dù ban ngày cũng muốn xông ra. Mà cửa hàng chính là nơi bán điện thoại di động phổ biến gần đây.”
Vừa nói, nàng lấy điện thoại di động từ trong túi, đưa cho Hậu Khanh.
“Thuộc hạ không biết Tướng Thần đại nhân mất tích, có phải có liên quan với chuyện này hay không, đặc biệt báo cáo, để thủy tổ định đoạt.”
Hậu Khanh nhìn điện thoại di động, trên mặt không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận