Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1226 - Đã bảo thương hoa tiếc ngọc cơ mà?

Nói xong, hắn lập tức tức giận rời khỏi phòng.
Chỉ là, hắn trở về phòng mình thì bắt đầu hối hận.
Những lời vừa rồi nói thì đã lắm, nhưng làm thì lại khó.
Lẽ nào ngày mai thật sự phải mặc trang phục nữ sao?
Hây, vừa rồi không nên bị Lý Nguyên kích tướng mà đồng ý sảng khoái như vậy.
Sau khi Nhiếp Tiểu Thiến trở về thì phát hiện trong tay mình vẫn còn cầm quyển “Liêu Trai Chí Dị”.
Bởi vì vừa rồi rời đi quá vội vàng nên quên trả lại sách cho hắn.
Nhiếp Tiểu Thiến bình tĩnh, lặng lẽ đặt sách trong ống tay áo.
Trở lại hành cung của lão lão, bởi vì Nhiếp Tiểu Thiến và Diệp Tiểu Thanh không thành công hút nguyên dương nên hai người họ đã bị lão lão trách cứ một trận không chút bất ngờ.
Chỉ là Nhiếp Tiểu Thiến bị quở trách một trận, mà Diệp Tiểu Thanh thì rất thảm, nàng trực tiếp bị lão lão tát cho mấy cái.
Đánh đến khóe miệng Diệp Tiểu Thanh chảy máu, ngay cả xin tha cũng không dám. Nhiếp Tiểu Thiến nhìn đến hãi hùng khiếp vía, cũng khiến nàng càng kiên định ý nghĩ muốn thoát khỏi nơi này. Bước ra khỏi phòng của lão lão, Nhiếp Tiểu Thiến lập tức trở về phòng mình, sau đó vội vàng lấy “Liêu Trai Chí Dị” ra xem.
Nàng đọc hơn mười mấy trang, phát hiện phần lớn đều kể những câu chuyện về nữ quỷ, hồ tinh, hoa yêu… cùng với thư sinh.
Nhiếp Tiểu Thiến hơi kỳ lạ nói: “Những thư sinh này có cái gì tốt? Vai không thể gánh, tay không thể xách, lại không biết pháp thuật, vì sao những yêu tinh trong sách đều thích thư sinh? Thậm chí có người còn vì thế mà buông bỏ trường sinh bất lão, đây không phải là bị bệnh sao? Nghĩ không ra.”
“Trừ khi những thư sinh đó phong thần tuấn lãng như Lý Nguyên thì còn được.”
Nghĩ đến Lý Nguyên, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy trái tim sắp tan chảy.
Diện mạo của đối phương, giọng nói của đối phương, nhất cử nhất động của đối phương đều vui mắt, nhìn mãi không chán.
Nàng lại đọc tiểu thuyết liên quan đến mình một lần nữa.
Không biết tại sao, nàng lại không có chút cảm giác gì với Ninh Thải Thần trong sách.
Mặc dù người cũng xem là chính trực nhưng chẳng có bản lĩnh gì, hơn nữa không hề nhìn ra Ninh Thái Thần tỏ vẻ quan tâm đến vợ đầu của hắn, cũng không biết tại sao Nhiếp Tiểu Thiến trong sách lại thích hắn?
(Trong Nhiếp Tiểu Thiến nguyên tác, Ninh Thái Thần đã kết hôn, chỉ là vợ đầu luôn bị bệnh, không thể rời giường.)
Nhiếp Tiểu Thiến lại nghĩ đến Lý Nguyên.
“Người này quá kỳ lạ, không sợ quỷ chút nào, còn có quyển tiểu thuyết kỳ lạ này, hắn thật sự là người bình thường sao?”
“Còn nữa, ta nên thoát ly sự khống chế của lão lão như thế nào?”
Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ một lúc, bóng dáng nàng khẽ động, lập tức bay ra khỏi phòng.
Nàng một đường bay về phía Đông, nhanh chóng đi tới chùa Lan Nhược, đứng bên ngoài phòng của Lý Nguyên.
Nàng xuyên qua cửa sổ thấy Lý Nguyên vẫn đang đọc sách, mà Ninh Thái Thần thì đang viết sổ sách, Nhiếp Tiểu Thiến thổi một hơi vào phòng.
Bỗng nhiên Ninh Thái Thần ngáp một cái, ngay sau đó bò lên bàn ngủ thiếp đi.
Nhiếp Tiểu Thiến lập tức bay vào phòng.
“Ngươi không ngủ sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến thấy kỳ lạ hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua Nhiếp Tiểu Thiến, bình tĩnh nói: “Hoàn cảnh quá kém, không ngủ được.”
Sau khi Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên nhìn thấy nàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, không chút kinh ngạc và bất ngờ thì xem như phục với sự bình tĩnh của Lý Nguyên.
Nàng thấy Lý Nguyên chê hoàn cảnh nơi này kém, không khỏi nũng nịu cười nói: “Biết rõ hoàn cảnh nơi này kém, vậy ngươi còn tới nơi này? Đây chẳng phải là có bệnh sao?”
Lý Nguyên nhún vai: “Ta tới nơi này chẳng phải là vì thăm ngươi sao.”
“Thăm ta?”
Nhiếp Tiểu Thiến nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên hai cục đỏ ửng.
Trong lòng cũng có chút mừng thầm.
Vậy mà lại là thăm ta mới đến nơi này, lẽ nào hắn thích ta sao?
Nếu như hắn muốn tỏ tình với ta thì làm sao đây?
Ta trực tiếp đồng ý hay là suy nghĩ một lúc?
Đúng lúc này, nàng lại nghe Lý Nguyên nói: “Không chỉ vì thăm ngươi, mà còn thăm những nhân vật trong sách như Yến Xích Hà và Ninh Thái Thần.”
Chậc...
Nhiếp Tiểu Thiến cảm thấy bản thân vui mừng uổng công rồi.
Thì ra hắn không chỉ vì thăm mình ta.
Nhiếp Tiểu Thiến nhẫn nhịn sự mất mát, hỏi Lý Nguyên: “Ngươi biết nơi này có yêu quái còn tới, không sợ bị yêu quái ăn sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không phải ngươi không ăn sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Ta không ăn, không có nghĩa là yêu khác không ăn.”
Nàng hù dọa Lý Nguyên nói:
“Hiện giờ ngươi đã bị lão lão phát hiện, không bao lâu nữa, chỉ sợ sẽ bị hắn hút khô máu.”
Hì hì, sợ chưa!
Trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ.
Nhưng Lý Nguyên sẽ không sợ, hắn bình tĩnh trả lời: “Chỉ sợ hắn không có răng tốt như vậy.”
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên vẫn không động đậy, bình tĩnh tự nhiên, vốn không bị dọa, xem như hoàn toàn cạn lời.
Có lẽ người này có khiếm khuyết tâm lý nên không biết sợ hãi!
Nàng nhìn Lý Nguyên, tròng mắt đảo quanh, lập tức nghĩ đến một chủ ý, nói ngay.
“Nếu lá gan của ngươi lớn như vậy thì ta có thể xin ngươi một chuyện hay không?”
Lý Nguyên: “Không thể.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Lời nói vốn sắp đến bên miệng nàng lập tức bị nghẹn trở về.
Dáng vẻ dứt khoát này của Lý Nguyên khiến nàng cạn lời đến cực điểm.
Lòng đồng cảm đã nói đâu?
Thương hoa tiếc ngọc đã nói đâu?
Nhiếp Tiểu Thiến nhẫn nhịn chửi bới, nói với Lý Nguyên: “Ngươi có thể nghe chuyện ta cầu xin ngươi xong hẵng từ chối không?”
Lý Nguyên: “Vậy ngươi nói đi.”
Mặt của Nhiếp Tiểu Thiến lộ vẻ đau thương nói: “Hộp tro cốt của ta bị lão lão chôn dưới gốc cây hòe vạn năm trong núi, từ đó không thể không nghe theo mệnh lệnh của lão lão, hại người ở nơi này. Bởi vậy ngươi có thể đào hộp tro cốt giúp ta, ta cũng dễ dàng thoát khỏi biển khổ hay không?”
“Không thể.”
Lý Nguyên trả lời.
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Quạc quạc!
Nàng chỉ cảm thấy có một bầy quạ bay qua đỉnh đầu, trong lòng ngượng ngùng không nói nên lời.
Biểu cảm trên mặt vốn đau thương cũng dần trở nên sụp đổ.
Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Thiến khó hiểu nói: “Chẳng phải gan ngươi rất lớn saao? Tại sao lại không chịu giúp ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận