Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1954 - Vậy chẳng phải là giàu có hơn Thánh Nhân sao?

Giống như ba người lão Bạch, Đồng Tương Ngọc, Lý Đại Chủy nhìn những bảo vật này, trong mắt không khỏi lộ ra ánh mắt của người ngưỡng mộ tài lộc.
Cái này phải đáng giá bao nhiêu chứ!
Sở Lưu Hương này quả nhiên hào phóng!
Vẻ mặt Sở Lưu Hương thành khẩn nói với Lý Nguyên: “Tất cả những thứ đáng giá trên người ta đều ở nơi này, trong này chẳng những bao gồm bộ sưu tập của ta, còn bao gồm khế đất, khế nhà, thậm chí là quyền tài sản của Thiên Phàm…”
Nghe đến đó, mấy người lão Bạch, Quách Phù Dung, Đồng Tương Ngọc nhìn Sở Lưu Hương, trong mắt không khỏi có vẻ bội phục.
Chỉ cảm thấy Sở Lưu Hương này đúng là nghĩa khí.
Vậy mà lại vì bằng hữu, nguyện ý hy sinh toàn bộ thân gia của mình để đổi lấy một cây Cửu Diệp Linh Chi thảo với Lý Nguyên.
Trên đời này, người có thể làm được điều này ít lại càng ít.
Bọn họ chỉ cảm thấy có thể trở thành bằng hữu với Sở Lưu Hương là chuyện may mắn cỡ nào.
Sở Lưu Hương tiếp tục nói với Lý Nguyên: “Ta biết, cho dù cộng toàn bộ những thứ này lại, cũng không quý giá bằng Cửu Diệp Linh Chi thảo. Nhưng ta vẫn hy vọng Lý công tử có thể đồng ý, ta dùng mấy thứ này trao đổi Cửu Diệp Linh Chi thảo. Bởi vì một người bạn tốt chí giao của ta bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải dùng Cửu Diệp Linh Chi thảo mới có thể khởi tử hồi sinh.”
Sở Lưu Hương vừa thấp thỏm, vừa mong chờ nhìn Lý Nguyên, hy vọng Lý
Nguyên đồng ý thỉnh cầu của hắn.
Chỉ là, trong lòng hắn lại không nắm chắc.
Dù sao thì đồ vật mà hắn xuất ra tuy số lượng rất nhiều, nhưng cũng chỉ là mấy bảo vật bình thường.
Vẫn còn kém Cửu Diệp Linh Chi thảo quá xa.
Chỉ cần là người bình thường, đều không đồng ý trao đổi.
“Được.”
Nhưng điều khiến Sở Lưu Hương không ngờ là Lý Nguyên không chút suy nghĩ, đã trực tiếp gật đầu đồng ý thỉnh cầu trao đổi của hắn.
Khi Sở Lưu Hương nghe thấy chữ “Được”, vui mừng đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại thật sự đồng ý trao đổi không công bằng này.
Điều này, điều này, Sở Lưu Hương đã không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung vui vẻ trong lòng mình.
Mấy người Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi ở bên cạnh cũng có biểu cảm kích động.
Ấn tượng với Lý Nguyên không khỏi tốt lên.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên cũng là một người giàu cảm xúc.
“Đa tạ, đa tạ ngươi.”
Sở Lưu Hương vội vàng cảm ơn Lý Nguyên.
Vẻ mặt chân thành.
Sở dĩ Lý Nguyên lại đồng ý trao đổi bất bình đẳng với Sở Lưu Hương, là bởi vì vì cứu bằng hữu, Sở Lưu Hương lại nguyện ý hy sinh toàn bộ tài phú của mình.
Vì bằng hữu, người có thể làm được mức độ này vốn không nhiều lắm.
Hắn cũng đồng ý thành toàn phần tình nghĩa mà đối phương dành cho bằng hữu.
“Bốp!”
Chỉ thấy Lý Nguyên búng tay, sau đó trân bảo Sở Lưu Hương dùng để trao đổi trên bàn lập tức hóa thành điểm tinh quang.
Những tinh quang này hội tụ lại một chỗ, tạo thành một cây linh chi có lá phân thành chín cánh, lung linh lóng lánh.
Chính là Cửu Diệp Linh Chi thảo mà Sở Lưu Hương tha thiết ước mơ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Sở Lưu Hương, Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung đều rất trợn tròn mắt. Có chuyện gì vậy?
Sao lại cảm giác Cửu Diệp Linh Chi thảo này là do đống trân bảo kia biến thành vậy?
Nhưng một đống trân bảo, sao có thể biến thành Cửu Diệp Linh Chi thảo?
Chưa bao giờ nghe nói đến chuyện kỳ lạ như vậy?
Không lẽ bọn ta xuất hiện ảo giác đó chứ?
Nghĩ đến đây, Sở Lưu Hương vội vàng thi triển Ngũ Tâm Thần Đồng nhìn về phía Cửu Diệp Linh Chi thảo. Chậc, Cửu Diệp Linh Chi thảo vẫn là dáng vẻ của Cửu Diệp Linh Chi thảo, chín phiến linh chi hiện ra thế Cửu Cung, khí âm Dương khổng lồ hội tụ thành một luồng lực lượng sinh mệnh vô song.
Đây quả thật là Cửu Diệp Linh Chi thảo.
Vốn không phải là ảo giác.
Nhưng cứ như vậy, Sở Lưu Hương càng thêm khiếp sợ.
Hắn trực tiếp hỏi Lý Nguyên: “Không biết có phải là ảo giác hay không, sao ta cảm thấy Cửu Diệp Linh Chi thảo này là ngươi dùng bảo vật trên bàn biến ra vậy?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Ngươi cảm nhận không sai, Cửu Diệp Linh Chi thảo này là ta dùng đống bảo vật ngươi trả cho ta biến ra. Dù sao thì đống bảo vật đó cũng chẳng có tác dụng với ta, chi bằng lợi dụng một chút.”
Tạch!
Sở Lưu Hương trực tiếp khiếp sợ làm rớt cằm xuống đất.
Mấy người Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi cũng có loại cảm giác da đầu sắp nứt ra.
Bọn họ làm thế nào cũng không ngờ, lại có người có thể dùng những thứ khác biến ra Hậu thiên linh căn cực phẩm.
Đây, đây rốt cuộc là loại ma lực Quỷ Phủ thần công gì vậy?
Cho dù là Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, cũng không nghe nói có loại năng lực này?
Hơn nữa, không phải Lý Nguyên mới Địa Tiên kỳ thôi sao?
Địa Tiên kỳ lợi hại như thế từ khi nào vậy?
Nếu như năng lực này là thật, vậy chẳng phải là nói Lý Nguyên muốn bao nhiêu Hậu thiên linh căn cực phẩm, thì có thể biến ra bấy nhiêu Hậu thiên linh căn cực phẩm sao?
Làm thêm mấy lần như vậy, chẳng phải hắn còn giàu có hơn cả Thánh Nhân à?
Điều này, điều này cũng quá lợi hại rồi!
Trong đám người tại nơi này cũng chỉ có mấy nhân viên trong quán trọ còn có thể duy trì bình tĩnh.
Dù sao thì sáng nay bọn họ cũng đã mở mang năng lực tạo vật từ không trung của Lý Nguyên.
So với tạo vật bằng không trung thì dùng bảo vật biến ra Cửu Diệp Linh Chi thảo cũng không có gì đáng để làm ầm ĩ.
Chỉ là, lão Bạch và chưởng quầy tuy không khiếp sợ, nhưng lại lộ ra biểu cảm vô cùng đau lòng.
Nhiều bảo vật như vậy, lại chẳng còn nữa.
Cũng đáng tiếc quá rồi.
Tuy bảo vật không có tác dụng với người, nhưng lại rất có tác dụng với bọn ta!
Dù sao ngươi cũng có thể tạo vật dựa vào không trung, có thể đừng bại gia như vậy được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận