Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 240 - Lão Tử tức đến hộc máu!

Ầm! Lời nói của Lão Tử, giống như tiếng nhạc trầm bổng, chấn động đầu não hai người Lục Áp và Ô Sào đến quay cuồng, màng nhĩ rung động ong ong.
Tròng mắtvà cằm cùng rơi đất.
Thiên Đạo! Hồng hoang không phải chỉ có Đạo tổ mới đạt tới cảnh giới này sao? Làm sao nha hoàn của Lý Nguyên lại là Thiên Đạo? Thiên Đạo đã thay đổi đến mức đó sao? Lục Áp và Ô Sào đạo nhân chỉ cảm thấy tin tức này rất điên cuồng.
Điên cuồng khiến hai người hoàn toàn không chịu được.
Nhân sinh quan, thế giới quan của hai người, vào giờ khắc này, toàn bộ bị phá vỡ hoàn toàn.
Lão Tử thấy vẻ mặt hai người dại ra, không cười nhạo, bởi vì bất kỳ một tu sĩ nào nghe thấy tin tức này đều không thể giữ vững bình tĩnh.
Mặc dù hắn không thể khẳng định Thược Dược là... Thiên Đạo, chẳng qua dựa vào biểu hiện dị thường của Thược Dược ban đầu ở núi Côn Luân, mà hắn lại không thể phát giác Thược Dược có chút pháp lực, hơn nữa địa vị của Thược Dược ở bên cạnh Lý Nguyên, cao hơn Dương Hòe mười phần trăn, hắn cảm thấy suy đoán của mình, đáng tin hơn phân nửa.
Thế nên hắn mới cung kính như vậy với Thược Dược.
“Đúng rồi!”
Hắn nhớ tới cái gì đó, hỏi Lục Áp và Ô Sào: “Trước khi các ngươi tới đây, không đắc tội Thược Dược cô nương chứ?”
“Ta không.” Lục Áp nhanh chóng lắc đầu nói.
Lúc ấy hắn chỉ lo thấy Thược Dược kinh diễm phong hoa tuyệt đại, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Ô Sào cũng nhanh chóng lắc đầu.
Trong lòng hắn không khỏi hoảng sợ và may mắn.
Lúc trước hắn thấy thái độ Thược Dược thờ ơ, còn có chút bất mãn.
May là bởi vì bận tâm Lý Nguyên nên hắn không biểu hiện bất mãn trong lòng, nếu không... nghĩ đến tu vi của Thược Dược, Ô Sào rùng mình một cái.
Hắn cảm thấy, mình nhặt một mạng ở trước Quỷ Môn Quan về.
Mẹ nó, thật là quá kinh khủng! Mẹ nó chứ ai mà biết một nha hoàn lại có thể là Thiên Đạo.
Ba người cảm khái đi tới hồ nước.
Chỉ thấy Lý Nguyên đang nằm ở trên ghế tựa, nhàn nhã uống trà.
Lão Tử nhìn thấy Lý Nguyên, lập tức vội chào hỏi: “Bái kiến Lý đạo hữu.”
Lục Áp và Ô Sào đạo nhân cũng nhanh chóng hành lễ: “Bái kiến Lý tiền bối.”
Nghĩ đến lúc trước còn gọi là đạo hữu, nhưng bây giờ gọi tiền bối, hai người không khỏi âm thầm cảm khái, thế giới này thật sự thay đổi quá nhanh.
Lý Nguyên nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Ô Sào đạo nhân, cười nói: “Mới vừa đi đã trở về, xem ra ngươi vẫn không buông Hỗn Độn chung được.”
Ô Sào đạo nhân khen tặng: “Tất cả đều không thể giấu được Lý tiền bối.”
Lão Tử hỏi Lý Nguyên: “Xin hỏi Lý đạo hữu, ta nghe Ô Sào nói, một Tiên thiên linh bảo cực phẩm có thể biết Hỗn Độn Chuông ở đâu.”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Không sai.”
Lão Tử lập tức móc một viên bảo châu cỡ nắm tay từ trong tay áo, toàn thân tuyết trắng, đặt ở trên bàn đá.
“Viên Thái Thanh bảo châu này là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm, trao đổi thông tin của Hỗn Độn chung với Lý đạo hữu.”
Lý Nguyên nhìn Thái Thanh bảo châu, gật đầu nói: “Thời Thần bảo châu, do một đốt xương ngón tay của Thời Thần Ma Thần biến thành.
Bên trong bảo châu, ẩn chứa một pháp tắc thời gian, có thể khiến thời gian tăng tốc chạy hoặc rút lui, đúng là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.”
Lão Tử tán thưởng: “Không nghĩ tới Lý đạo hữu lại liếc thấy lai lịch viên bảo châu, bần đạo bội phục.”
Ô Sào đạo nhân vội vàng nói: “Xin hỏi Lý đạo hữu, Hỗn Độn chung ở chỗ nào?”
Lý Nguyên không để tâm nói: “Đang ở trước mặt ngươi.”
Tất cả Ô Sào đạo nhân, Lão Tử, Lục Áp đều ngẩn ngơ.
Bọn họ liếc nhìn xung quanh, không có, chẳng lẽ Lý Nguyên đang nói láo, thật ra thì hắn căn bản không biết Hỗn Độn chung rơi xuống, nghĩ tới đây, trong lòng Ô Sào đạo nhân vô cùng tức giận.
Lão Tử nghi ngờ nói với Lý Nguyên: “Xin Lý đạo hữu chỉ rõ.”
Lý Nguyên chỉ chiếc chuông màu đồng cổ treo trên hành lang, nói: “Này, đó không phải sao?”
Ba người vội vàng nhìn về phía cái chuông.
Mặt ngoài mặt trời mặt trăng và ngôi sao, địa thủy hỏa phong, trong chuông có núi sông mặt đất, vạn tộc hồng hoang.
“Đây, đây mới thật sự là Hỗn Độn chung.”
Ba người đồng thời mê mẩn.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, Hỗn Độn chung lại tùy tiện treo dưới mái hiên như vậy.
Đặc biệt là Ô Sào đạo nhân, hắn lập tức có loại xúc động muốn hộc máu.
Hôm nay khi Lý Nguyên treo hồng tú cầu, hắn còn nhìn thấy cái chuông này.
Chỉ là ngay lúc đó toàn bộ lực chú ý của hắn đặt ở phía trên hồng tú cầu, bởi vì chuông không có chút dao động linh lực, vì vậy hắn căn bản không cẩn thận chú ý cái chuông, chỉ là thoáng một cái đã qua.
Hắn nào có nghĩ đến, Hỗn Độn chung bản thân đau khổ tìm trên trăm vạn năm lại trở thành một cái chuông gió? Xin hỏi, có thể có chút tôn trọng đối với Tiên thiên chí bảo hay không?
Ô Sào đạo nhân đột nhiên nhớ tới Nữ Oa nói Lý Nguyên có rất nhiều Tiên thiên chí bảo, bây giờ hắn lập tức hiểu rõ những lời này.
Tiên thiên chí bảo không nhiều lắm đâu, có thể phá sản như vậy không? Lão Tử nhìn Hỗn Độn chung, da mặt không khỏi run lên.
Lúc trước hắn tự tin cho là chỉ cần có tin tức về Hỗn Độn chung, hắn nhất định có thể giúp Ô Sào đạo nhân lấy được Hỗn Độn chung.
Nhưng bây giờ Hỗn Độn chung biến thành chuông gió của Lý Nguyên... Này ai dám chiếm làm của riêng chứ, ta dùng Thái Thanh bảo châu, trao đổi thông tin không có chút tác dụng à? Lão Tử cũng xúc động muốn hộc máu.
Một lát sau, ba người mới phục hồi tinh thần.
Lão Tử nhìn Lý Nguyên, không khỏi cười khổ một cái, nói: “Lý đạo hữu bán tin tức cũng quá mắc đi!”
Lý Nguyên cười nói: “Ta không bắt ép ngươi trao đổi.”
Ô Sào đạo nhân: “Lý tiền bối lấy được Hỗn Độn chung từ chỗ nào?”
Lý Nguyên thật lòng thật dạ nói: “Lúc ấy xây trang viên, đào đất, vừa hay đào từ dưới đất.”
Phụt! Rốt cuộc Ô Sào đạo nhân không nhịn được, trực tiếp phun ra một búng máu cao ba mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận