Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 225 - Thất tiên nữ, mỹ nhân kế!

Nói rồi nàng cúi đầu đưa cho Lý Nguyên một hầu bao xinh đẹp.
Lý Nguyên nhận lấy hầu bao.
Trương Ngọc Yên nhanh chóng nhắc nhở: “Ta đi rồi ngươi mới được mở ra xem.”
“Được, bảo trọng, ta không tiễn các ngươi nữa.”
Trương Ngọc Yên dưới sự dẫn dắt của các vị tỷ tỷ, một bước đi ngoảnh đầu ba lần rời khỏi phòng ăn.
Đưa mắt nhìn theo Thất tiên nữ rời khởi viện, Lý Nguyên đến thư phòng, lúc này hắn mới mở hầu bao Trương Ngọc Yên tặng hắn.
Trong hầu bao đặt một kết đồng tâm tinh xảo, cái kết đồng tâm này lại được kết bằng tóc, trên tóc còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt thuộc về Trương Ngọc Yên.
Lý Nguyên nhìn kết đồng tâm, không khỏi chớp chớp đôi mắt.
Hình như ngoài Đát Kỷ ra, đây là món quà đầu tiên hắn nhận từ kẻ khác.
Cũng làm khó Trương Ngọc Yên rồi, trên người cũng chẳng còn thứ gì khác chỉ đành dùng tóc thắt một cái kết như ý.
Tuy quà tặng không quý giá nhưng cũng có tấm lòng.
Lý Nguyên lẩm bẩm một câu rồi treo kết đồng tâm lên giá bút trên bàn.
Suy nghĩ một lúc rồi hắn lấy một cây đàn tranh từ trên giá sách bên cạnh xuống, đàn một khúc Tiễn Biệt.
“Ngoài trường đình, bên đường xưa, cỏ thơm xanh ngắt một góc trời.
Gió đêm như tiếng sáo, chiều tà sơn ngoại sơn....”
“Thất muội đừng nhìn nữa, nhìn nữa hồn mất tiêu luôn bây giờ!” Trương Ngọc Mị thấy dáng vẻ lưu luyến không rời của Thất muội, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Sao mà nàng không nhìn ra Thất muội có ý với Lý Nguyên chứ?
Chỉ là thiên quy quy định, thần tiên không thể kết hôn, do đó nàng không tiện nói gì nhiều.
Trương Ngọc Yên nghe vậy mới quay đầu lại, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Trương Ngọc Hoàn cũng thấy vẻ mặt u sầu của Thất muội mỉm cười nói: “Thất muội nếu đã luyến tiếc Lý công tử như vậy, sau này mỗi năm chúng ta đều xuống thăm hắn là được rồi.”
“Ý kiến này hay đấy, nếu như vậy sau này mỗi năm đều có thể ăn lẩu ngon rồi.” Trương Ngọc Lan vỗ tay khen hay.
“Lẩu thật sự rất ngon.”
“Chỉ là Lý công tử là một tên đầu gỗ, không hiểu phong tình, tỷ muội chúng ta cầu xin hắn đến Thiên Đình như vậy, hắn lại không động lòng chút nào.”
“Hi hi, có lẽ Lý công tử chê ngươi xấu xí, cho nên dọa hắn không dám đi.”
“Ngũ tỷ mới xấu, bổn cô nương xinh đẹp như hoa, khuynh nước khuynh thành, sao lại xấu được.”
Sáu tiên nữ suốt dọc đường hi hi ha ha, nói nói cười cười, trông thanh xuân phơi phới.
Lúc đi đến một giàn nho, Trương Ngọc Uyển thấy nho trong suốt long lanh, mềm mềm óng ánh, khiến nàng không khỏi say mê muốn đi hái một quả ăn thử.
“Í, quả nho này nhìn đẹp quá, không biết có mùi vị thế nào, ta hái một quả ăn thử.”
Trương Ngọc Yên thấy vậy vội ngăn cản: “Tứ tỷ đừng hái.”
Nhưng mà nàng nói trễ rồi, Trương Ngọc Uyển đã hái một quả nho xuống.
Trương Ngọc Uyển thấy Thất muội ngăn cản mình, không hài lòng nói: “Thất muội, ta phát hiện ngươi có gì đó không đúng lắm. Lúc nãy bình thủy tinh thì thôi đi, bây giờ ngay cả một quả nho không nỡ, ngươi còn chưa gả cho người ta sao lại nói giúp người ngoài rồi?”
“Ha ha có lẽ Thất muội sợ chúng ta ăn sạch nhà Lý công tử mà!”
“Thật là muội muội lớn rồi như quả bom nổ chậm.”
Trương Ngọc Yên không quan tâm các tỷ tỷ chế nhạo, nàng giải thích: “Đồ vật trong nhà Lý công tử đều rất quý giá, chúng ta đừng có chạm vào lung tung.”
Trương Ngọc Uyển nghe vậy không khỏi trợn ngược mắt: “Ta hiểu suy nghĩ của ngươi, ngươi chính là xem tình nhân trong mắt hóa Tây Thi mà. Chỉ cần là đồ của Lý công tử, ngươi đều cảm thấy quý giá, cho dù chỉ là một quả nho.”
“Hi hi, ta đoán thứ quý giá nhất trong lòng Thất muội khẳng định là vị Lý công tử kia.”
“Đáng tiếc Lý công tử là một tên đầu gỗ, lại từ chối đến Thiên Đình, nếu không Thất muội có thể sớm chiều đều ở cùng với hắn rồi.”
Trương Ngọc Yên thấy các vị tỷ tỷ hiểu lầm ý của nàng, lại bày ra trò chế nhạo, gương mặt nàng liền tỏ ra bất đắc dĩ, nàng bị đánh bại hoàn toàn rồi.”
“Két!”
Trong lúc mọi người đang cười nói ha ha, bỗng nhìn thấy một vị tuyệt sắc giai giân phong hoa tuyệt thế, lãnh diễm vô song từ đối diện đi đến.
Tiếng cười thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Nhìn thấy vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nữ tử nọ, lục tiên nữ đều tỏ ra ngạc nhiên.
Trong lòng cùng lúc nảy sinh ra cảm giác tự biết xấu hổ.
Lúc thì quyến rũ, lúc thì thanh thuần, thêm một chút thì quá béo, giảm một chút thì quá gầy.
Đánh phấn thì quá trắng, tô chu sa thì quá đỏ, các nàng không ngờ trên thế gian này còn có nữ tử hoàn mỹ không chút tì vết như thế.
Quan trọng chính là nữ tử này không những khuynh nước khuynh thành, mà hơn nữa hào quang tràn đầy. Lục tiên nữ đối diện với nữ tử này cảm giác còn căng thẳng dè dặt hơn khi đối mặt với Giao Trì mẫu hậu, không dám thở mạnh.
“Thược Dược tỷ tỷ, khoảng thời gian này đã làm phiền ngươi. Ta phải quay về Thiên cung rồi.” Trương Ngọc Yên nhìn thấy đối phương vội khách sáo chào hỏi.
Thược Dược mỉm cười với Trương Ngọc Yên, yêu kiều giống như đóa hoa nở rộ.
Lục tiên nữ cảm thấy thế giới này sáng sủa hơn ba phần.
Thược Dược gật đầu với Ngọc Yên: “Rảnh thì đến chơi. Ta đi thu dọn bàn ăn.”
Nói xong, nàng liền đi đến hậu viện.
“Phù!”
Sau khi Thược Dược rời đi, lục tiên nữ mới thở phào một hơi.
“Trời ơi, cô nương này xinh đẹp quá!”
“Còn đẹp hơn Hằng Nga ở Quảng Hàn cung nửa phần.”
“Xinh đẹp là một phần thôi, thật ra quan trọng là hào quang của nàng quá khủng khiếp.”
“Đúng vậy, ta cảm thấy lúc nãy căng thẳng như cùng lúc đối mặt với một trăm người mẫu hậu vậy.”
Trương Ngọc Hoàn hỏi Thất muội: “Cô nương Thược Dược này là người thế nào? Lẽ nào là thê tử của Lý công tử?”
“Không thể nào.”
Không đợi Trương Ngọc Yên trả lời, Trương Ngọc Cầm lập tức lắc đầu: “Tuyệt sắc giai nhân khuynh nước khuynh thành thế này cho dù là Ngọc Đế không xứng sở hữu được, sao có thể là thê tử của Lý công tử chứ.”
“Nàng ấy có thể tự do ra vào trong viện này, không phải là thê tử của Lý công tử thì là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận