Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 291 - Dương Thiền nhất kiến khuynh tâm

Có điều chính vào lúc này, nàng thấp thoáng nghe thấy có một âm thanh rất hay từ nơi xa truyền đến.
Âm thanh này không biết là dùng cái gì phát ra, có chút giống huýt sáo, lại có chút giống chim sơn ca hót vang, lúc thì lảnh lót trong veo, lúc thì trầm thấp uyển chuyển, vô cùng thú vị và êm tai, Dương Thiền bất giác lại nghe đến say mê.
Trong thoáng chốc, nàng dường như nhìn thấy Quán Giang Khẩu thời thơ ấu, lúc đó phụ thân vẫn còn, hai vị huynh trưởng chăm sóc nàng rất tốt, mỗi một ngóc ngách trong viện đều tràn đầy tiếng cười tiếng nói của huynh muội ba người chơi trò đuổi bắt, ngày tháng cứ tự do tự tại, vô lo vô nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, sông có khúc người có lúc, không những đại ca và phụ thân qua đời, bây giờ mẫu thân còn bị nhốt ở Hoa Sơn, nhà không còn tồn tại nữa rồi, quê hương cũng trở nên cảnh còn người mất, trở thành một mảng kí ức nhớ thương của nàng.
Hai hàng nước mắt trong suốt, đột nhiên xoẹt qua gương mặt trắng toát nõn nà của Dương Thiền, giọt nước mắt giống như là hồng thủy phá đê, trong nháy mắt đã làm ướt váy của nàng.
Cho đến khí khúc nhạc uyển chuyển cảm động đột nhiên kết thúc, đổi thành một khúc nhạc mới, Dương Thiền lúc này mới hồi hồn trở lại từ trong hồi ức.
Nàng cảm nhận được trên mặt có hơi mát, lúc này mới nhận thức được mình lại khóc rồi.
Nàng dùng bàn tay ngọc lau đi giọt lệ trên mặt, vẻ mặt khâm phục nói: “Đây là khúc nhạc gì? Lại đẹp đẽ, êm tai đếm thế?
Nàng phải đi tìm hiểu rõ ràng.
Nói rồi, thân hình Dương Thiền khẽ động, lập tức bay nhanh về phía âm thanh truyền đến.
Rất mau, Dương Thiến đã bay đến một tòa trang viên trên không che rợp bóng cây, trăm hoa đua nở, tràn đầy tình thơ ý họa.
Nàng nhìn thấy bên bờ hồ của viện, một nam tử đang cầm một loại nhạc cụ giống như một chiếc sừng, đang nhắm mắt thổi.
Dương Thiền thấy nam tử ôn văn như ngọc, ngọc tựa lâm phong, lại còn anh tuấn bất phàm hơn ca ca Dương Tiễn của nàng, trong lòng không khỏi bị khuấy động một chút.
Khúc nhạc vừa nãy là hắn thổi sao?
Không ngờ rằng tu vi của hắn không cao, nhưng lại có tài hoa đối với âm luật đến thế.
Dương Thiền không hề đi xuống gặp mặt nam tử ngay lập tức.
Bài hát nam tử đang thổi bây giờ này, tuy rằng không như khúc nhạc vừa nãy kia khiến Dương Thiền như mê như say, khóc lóc thảm thiết, nhưng vẫn đẹp đẽ êm tai, vang vọng vui tai như vậy.
Chỉ là khúc nhạc hiện giờ nhạc điệu du dương rõ nét, không phải thương cảm như là vừa nãy.
Nhưng Dương Thiền vẫn thích nghe, nàng không nhẫn tâm đi xuống làm phiền đối phương thổi sáo.
Qua một lúc, Dương Thiền thấy nam tử thổi xong khúc nhạc rồi, lúc này thân hình lóe lên, bay vào bên trong viện, y phục phấp phới đáp xuống trước mặt nam tử.
Lý Nguyên nhìn nữ tử dịu dàng từ trên không trung chầm chậm bay xuống, không khỏi chớp mắt vài cái.
Cảnh tượng này, tựa như là tiên nữ thực sự hạ phàm, nhìn thoáng qua vô cùng đẹp đẽ.
Lý Nguyên lại cảm thán.
“Dương Thiền bái kiến công tử.”
Dương Thiền trân trọng hành một lễ với Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu: “Lý Nguyên.”
Dương Thiền biết mình đến đột ngột, lo lắng dọa đối phương, bởi vậy lập tức nhẹ nhàng giải thích với Lý Nguyên: “Ta nghe thấy tiếng sáo của công tử, trong lòng vô cùng yêu thích, bởi vậy mới tìm theo tiếng sáo tìm đến đây, vẫn mong công tử đừng trách ta hành động đường đột.
Lý Nguyên lắc đầu: “Không có gì, khúc nhạc diễn tấu có thể khiến cho người ta yêu thích, ta cũng rất vui mừng.”
Dương Thiền thấy Lý Nguyên không bị hành động của mình dọa, từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không khỏi thầm bội phục phong thái bình tĩnh không sợ hãi của Lý Nguyên.
Sau khi làm quen đơn giản, nàng bèn nóng lòng hỏi Lý Nguyên: “Cái sừng nhỏ trong tay ngươi là nhạc cụ gì thế? Sao ta trước nay chưa từng nhìn thấy? Còn có, khúc nhạc đầu tiên ngươi thổi vừa nãy kia tên gọi là gì? Thực sự là quá êm tai, ta trước giờ chưa từng nghe thấy khúc nhạc nào cảm động đến như vậy.”
Dương Thiền thực sự vô cùng kích động, bởi thế trong giây lát đã hỏi toàn bộ những điều nghi vấn trong lòng.
Lý Nguyên đưa nhạc cụ trong tay đến cho Dương Thiền, đáp: “Nhạc cụ này tên là sáo đào, là do ta tự nghiên cứu ra, ngươi chưa từng nghe thấy cũng rất bình thường.
Dương Thiền sờ chiếc sáo đào trong tay, chỉ cảm thấy mềm mịn như ngọc.
Không ngờ rằng thứ đồ xinh xắn này, lại có thể phát ra âm thanh uyển chuyển êm tai đến thế, thực sự là quá kì diệu rồi.
Điều càng khiến Dương Thiền kinh hoàng hơn là, nàng không ngờ rằng nhạc cụ này lại là do Lý Nguyên phát minh.
Lúc này càng cảm thấy bội phục không thôi với tài hoa của Lý Nguyên.
Chỉ cảm thấy nam tử trước mắt này, tài hoa hơn người đến như thế, khiến người ta thấy cảm mến.
Lý Nguyên lại nói: “Còn về khúc nhạc đầu tiên, tên là “Phong cảnh vốn có của cố hương”.”
Phong cảnh vốn có của cố hương! Nghe thấy cái tên mang ý thơ lại có phần thương cảm này, ánh mắt của Dương Thiền lại không khỏi si mê.
Chẳng trách nào ta lại sẽ nhớ về tình cảnh sinh hoạt của Quán Giang Khẩu, thì ra khúc nhạc này, vốn dĩ chính là bày tỏ nỗi nhớ với cố hương.
Phong cảnh vốn có, phong cảnh vốn có.
Đúng vậy, phong cảnh vốn có, đáng tiếc đã không còn về được nữa rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Thiền lại có hơi đau đớn.
Nàng nén lại đau thương, dịu dàng hỏi Lý Nguyên: “Khúc nhạc này cũng là ngươi sáng tác sao?”
Lý Nguyên gật đầu.
Không biết tại sao, Dương Thiền cảm thấy cơ thể Lý Nguyên phát ra Thánh quang, ưu nhã mê người đến vậy, khiến cho ánh mắt nàng đều không nỡ di chuyển khỏi người Lý Nguyên.
Dáng vẻ nho nhã tuấn tú, tài hoa vượt trội xuất chúng, có lúc, vừa gặp đã yêu đối với một người mà nói, chính là đơn giản như vậy.
Lý Nguyên thấy Dương Thiến đột nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm vào mình, có hơi không hiểu, vẫy tay trước mặt Dương Thiền.
Người này sao mà đang nói chuyện lại lơ đãng tâm trí thế?
Lẽ nào lời ta nói rất vô vị sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận