Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 939 - Mười lăm tháng tám, Hằng Nga hiện! (2)

Nàng đang muốn đến thư phòng của công tử ngồi một chút như thường lệ, đúng lúc này, nàng đột nhiên nghe thấy Dương Hòe mở miệng nói: “Tiểu thư đã tìm được công tử, giờ phút này hắn đang ở trong một khách điếm ở Trường An.”
Hằng Nga đầu tiên là ngây ra, đợi sau khi phản ứng lại thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên.
Tinh quang vốn dập tắt lại lần nữa trở nên sáng ngời chói mắt.
“Thật sao, công tử ở thành Trường An sao?”
Hằng Nga có chút không tin xác nhận với Dương Hòe.
Dương Hòe chắc chắn gật đầu.
Cuối cùng Hằng Nga cũng tin, nàng bất chấp đến thư phòng, vội vàng xoay người đi ra cửa lớn.
“Đúng rồi…”
Nàng lại lấy ra một gói bánh quế từ trong giỏ đưa cho Dương Hòe, nói: “Đây là cho Thược Dược tỷ tỷ, phiền Dương bá chuyển giúp ta một chút.”
Đợi Dương Hòe nhận lấy bánh quế xong, thì nàng vội vàng bay về phía thành Trường An.
Trong lòng gấp gáp rất muốn gặp lại công tử.
“Ngươi tự tiện nói cho nàng biết tin tức của công tử, ổn sao?”
Thi Hống thú vẫy đuôi, đi đến bên cạnh Dương Hòe, nhìn bóng lưng Hằng Nga, hỏi Dương Hòe.
Dương Hòe thản nhiên nói: “Công tử cũng không nói không thể nói cho nàng biết?”
Thi Hống thú cũng không đắn đo chuyện này cho lắm, hắn nhìn bánh quế hoa trong tay Dương Hòe, nói: “Ta nhớ ngươi không thích ăn bánh ngọt, cho ta ăn đi, ta không kén ăn.”
Dương Hòe trợn Thi Hống thú một cái: “Không kén ăn, vậy ngươi có ăn phân không?”
Thi Hống thú: “...”
Nếu không phải đánh không lại Dương Hòe thì hắn đã ra tay rồi.
Có cần khiêu khích người khác như vậy không? Ta cũng không phải là chó hoàn toàn mà.

Trong khách điếm.
Người một nhà Lý Nguyên ngồi vây quanh trong sân, vừa ăn bánh trung thu, vừa nhàn nhã ngắm ánh trăng sáng tinh.
Ngoại trừ ba người Tiểu Tê Tử, Đát Kỷ và Nữ Bạt ra thì Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu cũng ở trong viện.
Sắp chạng vạng hai người họ mới đến khách điếm, nói là chúc Lý Nguyên trung thu vui vẻ.
Nhưng Tiểu Tê Tử lại nghiêm trọng hoài nghi hai vợ chồng này đến chực cơm.
Thời gian đến quá trùng hợp rồi.
“Không biết trên mặt trăng thật sự có Hằng Nga hay không?”
Lý Nhị vừa thưởng thức rượu ngon của tỷ phu, vừa hưởng thụ bánh trung thu da lạnh do tỷ phu làm, vừa nhìn trăng tròn trên trời, thoải mái cảm khái nói.
Trưởng Tôn Vô Cấu liếc mắt nhìn Lý Nhị một cái: “Có thì như thế nào, tiên tử Nguyệt cung người ta có thể để ý đến ngươi sao?”
“Điều này cũng chưa chắc, trẫm là cửu ngũ chi tôn, tập trung giá trị nhan sắc cùng tài hoa một thể, nên để ý trẫm là điều rất bình thường.”
Lý Nhị rất tự tin.
Hiện giờ lãnh thổ Đại Đường mênh mông mà các triều đại trước đây không đạt được, hơn nữa dân chúng an cư lạc nghiệp, xã hội phong cách sáng sủa, nông canh thương nghiệp phồn vinh thịnh vượng nên quả thật hắn có tự tin.
Mọi người thấy Lý Nhị khen mình như vậy, tập thể cùng làm động tác nôn mửa.
Lý Nhị rất là bi thương.
Tiểu Tê Tử hỏi cô cô: “Cô cô, trên mặt trăng có thật sự có Quảng Hàn cung, Hằng Nga, quế thụ không?”
Đát Kỷ gật đầu nói: “Trên Nguyệt cung quả thật có Quảng Hàn cung, Hằng Nga và quế thụ.”
Tiểu Tê Tử lại hỏi: “Vậy có phải Hằng Nga rất đẹp không?”
Đát Kỷ: “Ngươi hỏi cha ngươi đi, điều này hắn rõ hơn ta.”
Tiểu Tê Tử nghi hoặc chớp mắt: “Lời này là có ý gì? Sao cha lại rõ hơn cô cô?”
Đát Kỷ lộ ra tia cười xấu xa, nói: “Hằng Nga là nha đầu làm ấm giường của cha ngươi nên đương nhiên hắn rõ hơn ta rồi.”
Phụt!
Lý Nguyên không nhịn được, phun rượu trong miệng ra.
Mà người cũng phun rượu còn có Lý Nhị.
Chỉ thấy hắn há to miệng, vẻ mặt khó tin nhìn tỷ phu, biểu cảm cũng không biết là ngưỡng mộ hay là ghen tị.
Mẹ ơi, Hằng Nga lại là nha đầu làm ấm giường của tỷ phu, điều này cũng quá trâu bò rồi đúng không?
Đó chính là Hằng Nga dung mạo lưu truyền vạn cổ đó!
Tại sao ta không có được diễm phúc tốt như vậy chứ?
Biểu cảm của ba người Trưởng Tôn Vô Cấu, Nữ Bạt, Tiểu Tê Tử cũng có vẻ rất bất ngờ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Lý Nguyên.
Hiển nhiên bị tin tức này làm khiếp sợ không nhẹ.
Lý Nguyên lau vết rượu ở khóe miệng, sau đó bất đắc dĩ nhìn muội muội, tức giận nói: “Ngươi nói lung tung cái gì vậy? Cái gì mà nha đầu làm ấm giường, đâu có chuyện này, ngươi đừng bịa đặt lung tung được không?”
Thì ra là giả.
Lý Nhị lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Biểu cảm ngưỡng mộ trên mặt cũng không còn.
Ta nói ngay mà, sao Hằng Nga tiên tử có thể là nha hoàn làm ấm giường của tỷ phu được!
Người ta là tiên tử, tiên tử khuynh quốc khuynh thành, sao có thể làm nha hoàn cho người khác.
Ta thật ngốc, suýt chút nữa bị lời nói của Đát Kỷ hù dọa.
Đát Kỷ thấy ca ca phủ nhận, ra vẻ vô tội nhún vai: “Ta cho rằng làm nha hoàn đều phải làm ấm giường, chẳng lẽ nàng không cần sao?”
Nói xong, trong mắt nàng lộ ra một tia giảo hoạt.
Tiểu Tê Tử nhớ lại lời cô cô nói, lập tức phản ứng lại: “Nói như vậy, Hằng Nga tiên tử đúng là nha hoàn của cha?”
Biểu cảm của Lý Nhị ngưng trọng, cũng phản ứng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đát Kỷ.
Không phải đó chứ?
Nàng nói là giả đúng không?
Sao Hằng Nga người ta có thể làm nha hoàn chứ?
Ở chỗ ta, dù thế nào cũng là làm quý phi!
Đát Kỷ gật đầu với Tiểu Tê Tử: “Đúng vậy, cha ngươi rất thích điệu múa của Hằng Nga nên đã nhận nàng làm nha hoàn…”
Lý Nhị nghe vậy, biểu cảm lập tức biến ảo bất định.
Bởi vì thích điệu múa của Hằng Nga nên nhận Hằng Nga làm nha hoàn, ngoại trừ trâu bò và ngưỡng mộ ra thì hắn đã không biết nên nói cái gì mới ổn.
Ngay lúc mọi người âm thầm cảm khái thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng chuông gió.
Lý Nhị kỳ quái nói: “Đã muộn như vậy, còn là Trung thu, ai lại đến tá túc vào lúc này cơ chứ?”
Hắn vừa dứt lời, đã nhìn thấy một mỹ nữ tuyệt sắc cao gầy thướt tha, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, mặc áo lông Nghê Thường, xách một lẵng hoa chân thành đi tới cửa viện.
Nhìn thấy dung mạo của nữ tử, Lý Nhị không khỏi hít sâu một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận