Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2329 - Sủng vật của ta mang tiên quả về cho ta!!

Những người này được tôn xưng là chiến binh.
Trải qua hai trăm năm phát triển.
Một số chiến binh hùng mạnh thành lập quốc gia mới.
Những người khác cũng thành lập môn phái, gia tộc hoặc võ đường.
Những người này một lần nữa thống trị thế giới, sau đó chiếm giữ bí cảnh, giành quyền lợi thăm dò bí cảnh.
Tuy bí cảnh ảnh hưởng đến không ít người nhưng cũng có rất nhiều người vẫn bình thường như cũ.
Những người này có thể là không vào được bí cảnh hoặc không có thiên phú tu luyện cho nên chỉ có thể chịu sự thống trị của các chiến binh kia.
Giang Bội Kỳ là một người bình thường, không có cảm giác tồn tại.
Bí cảnh đối với nàng mà nói, là một thứ gì đó vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
Quen thuộc, là bởi vì trên internet, mỗi giờ mỗi khắc, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều truyền tin liên quan tới các loại bí cảnh.
Xa lạ là bởi vì Giang Bội Kỳ không có tư cách tiến vào bí cảnh.
Nàng xuất thân từ gia đình bình thường, cũng không có tài nguyên để tu luyện võ học và phép thuật.
Vì vậy nàng chỉ có thể học ở trường bình thường, học được một số kỹ năng, sau đó ra xã hội đi làm việc.
Là một người có cũng được không có cũng không sao đối với xã hội.
Nhưng sự xuất hiện của mèo Ba Tư, đã làm thay đổi cuộc đời bình yên của Giang Bội Kỳ.
Nàng bao giờ ngồi được con mèo hoang mà nàng nhặt về, lại ngậm về cho nàng một linh quả chỉ tồn tại trong bí cảnh.
Lẽ nào, con mèo hoang này là linh thú trong truyền thuyết sao?
Giang Bội Kỳ tuy không biết lai lịch của mèo Ba Tư, nhưng nàng cũng không quá lo lắng về việc đó, mà lo nghiên cứu tác dụng của linh quả.
Có điều dù nghiên cứu cả nửa ngày, nàng cũng không tìm ra được nguồn gốc và công dụng của linh quả này, nàng tìm tòi trên internet rất nhiều hình ảnh linh quả, nhưng không giống với linh quả này.
Không biết lai lịch của linh quả, chuyện này lập tức khiến Giang Bội Kỳ bối rối.
Nàng cũng không dám trực tiếp ăn bậy.
Dù sao theo truyền thuyết linh quả có thể làm thay đổi thể chất của con người, khiến người ta có được các loại năng lực khó tin, nhưng cũng có linh quả có thể giết người.
Ban đầu Giang Bội Kỳ cũng nghĩ tới việc đem linh quả đi bán lấy tiền.
Dựa theo trên internet tiết lộ nếu bán một linh quả thì Giang Bội Kỳ chí ít cũng có thể sống nửa đời mà không cần lo chuyện cơm áo.
Có điều, lý trí vẫn kìm hãm được sự bốc đồng của Giang Bội Kỳ.
Bởi vì nàng không có thực lực, cũng không có lai lịch nên không có cách nào giải thích lai lịch của linh quả này.
Nếu nàng hấp tấp đem linh quả này đi bán, e rằng tổ tông tám đời của nàng đã bị người khác điều tra rõ ràng rồi.
Ngay lúc Giang Bội Kỳ đang bối rối không biết xử lý linh quả này như thế nào, con mèo Ba Tư kia đột nhiên cầm linh quả, làm động tác như đang ăn.
Sau đó mèo Ba Tư trực tiếp nhét linh quả vào trong tay Giang Bội Kỳ, ra hiệu cho Giang Bội Kỳ ăn nó.
Giang Bội Kỳ kinh ngạc với linh tính của mèo Ba Tư, đồng thời cũng ăn linh quả do mèo Ba Tư mang đến.
Nếu mèo Ba Tư kêu nàng ăn, thì nàng ăn.
Hương vị của linh quả rất ngon, Giang Bội Kỳ nhanh chóng ăn xong một linh quả.
Sau đó, nàng cảm nhận được có một dòng nước ấm chảy dâng lên từ trái tim, sau đó chảy đến toàn thân nàng cảm thấy cả người ấm áp, vô cùng thoải mái.
Dòng nước ấm áp luân chuyển trong cơ thể nàng khoảng nửa nén hương thì kết thúc.
Sau đó, Giang Bội Kỳ phát hiện, chính nàng, ặc, hình như cũng không có biến hóa gì.
Cho dù là chiều cao, cân nặng, hay là ngoại hình vẫn giống hệt trước đây.
Nàng siết chặt nắm đấm, sức mạnh cũng không tăng cường.
Giang Bội Kỳ trong giây lát không nói nên lời.
Lẽ nào linh quả trong thần kỳ như vậy, ăn vào lại không có năng lực đặc biệt sao?
Chỉ có mùi vị dễ ăn một chút mà thôi?
Phát hiện này, khiến Giang Bội Kỳ cảm thấy thất vọng.
Vào lúc Giang Bội Kỳ cảm thấy buồn bã, nàng đột nhiên ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể nàng.
Nàng nhìn xuống và thấy có rất nhiều bụi bẩn giống như nhựa đường trên cơ thể nàng mà không biết lý do gì.
Mùi hôi thối chính là bốc ra từ những bụi bẩn này.
Giang Bội Kỳ thối đến mức không chịu được nữa, nên nàng vội vàng vào phòng tắm.
Dùng hết nửa chai sữa tắm, cuối cùng cũng rửa được hết bụi bẩn trên người và mùi trên cơ thể nàng cũng không còn nữa.
Sau khi rửa xong, Giang Bội Kỳ đột nhiên thấy rằng tinh thần của nàng đã trở nên tốt hơn bao giờ hết.
Tâm trí cũng trở nên vô cùng nhạy bén.
Sau khi soi gương này phát hiện làn da của mình đã trắng hơn trước ba phần, đây là một linh quả có thể làm trắng da sao?
Giang Bội Kỳ thầm nghĩ.
Mày nhìn chằm chằm vào gương một lúc rồi mới đi về phòng khách.
Nàng đi tới bên mèo Ba Tư, sau đó trừng to đôi mắt tò mò nhìn mèo Ba Tư, giống như muốn nhìn thấu mèo Ba Tư.
Con mèo Ba Tư lúc này đang ngồi trên ghế sô pha như một người mệt mỏi, trong lòng cầm một túi giấy dầu kỳ lạ, cái miệng nhỏ ăn khoai tây chiên trong túi giấy.
Cảm nhận được ánh mắt của Giang Bội Kỳ, nó cũng lập tức lười biếng liếc nhìn Giang Bội Kỳ, sau đó liền tiếp tục ăn khoai chiên của mình.
Hoàn toàn không thèm để tâm đến ánh mắt tò mò của Giang Bội Kỳ.
Sau khi Giang Bội Kỳ nhìn một lúc, nàng lập tức không nhịn được mở miệng hỏi mèo Ba Tư.
“À, ngươi có thể nói chuyện đúng không, nàng biết có rất nhiều linh sủng có thể nghe hiểu tiếng người, cũng có thể nói chuyện.”
Con mèo Ba Tư này ăn được đồ ăn vặt, còn có thể dùng móng vuốt lấy khoai chiên ăn, có lẽ cũng biết nói.
Nhưng mà, mèo Ba Tư không để ý tới Giang Bội Kỳ.
Vẫn chậm rãi ăn khoai chiên của nó.
Một miếng khoai chiên nó ăn rất lâu, như sợ ăn hết khoai chiên, Giang Bội Kỳ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Chà, ngươi lấy được linh quả từ nơi nào vậy?”
Lại không nói lời nào.
“Ngươi biết tác dụng của linh quả sao?”
“Ngươi thật sự là một con mèo sao?”
“Tại sao ngươi lại đưa linh quả cho ta ăn?”
“......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận