Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 358 - Nguy cơ của Thần Nông (2)

Lý Nguyên vừa chơi cờ vừa nói với Hồng Vân: “Bây giờ tu vi của ngươi chỉ còn là Kim Tiên hậu kỳ, lại du ngoạn khắp nơi trên hồng hoang, lẽ nào không sợ có kẻ thù gây bất lợi cho ngươi sao?”
Thần Nông lo đánh cờ, không thèm để ý đáp: “Cả đời ta không tranh giành quyền thế, không có kẻ thù đâu, ai sẽ gây bất lợi cho ta chứ?”
Lý Nguyên nhàn nhạt nói: “Có thể Côn Bằng vẫn hận ngươi đến nghiến răng.”
Nghe đến tên Côn Bằng, vẻ mặt Thần Nông không khỏi ngẩn ngơ.
Hắn nói: “Côn Bằng lão tổ cướp đoạt Hồng mông tử khí của ta, còn chém giết chân thân của ta, muốn báo thù cũng phải là ta tìm hắn báo thù mới đúng. Nhưng cái đó đều là chuyện của kiếp trước rồi, ta cũng đã buông bỏ từ lâu. Hồng Vân đã chết, hiện giờ chỉ có Thần Nông.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ngược lại ngươi rất phóng khoáng, chỉ sợ đối phương chưa buông được.”
Thần Nông chần chừ một chút, nói: “Bây giờ Côn Bằng lão tổ ở Bắc Minh, thống lĩnh bầy yêu, còn khai sáng yêu văn, thành lập Yêu quốc, trở thành người đứng đầu trong Yêu tộc dưới trướng Nữ Oa. Chút chuyện nhỏ xa xưa ấy, hắn cũng sẽ không còn tính toán chi li vậy chứ?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Đây là đại thù sinh tử, không phải việc nhỏ.”
Đạo nhân trung niên lén lút nghe trộm hai người nói chuyện thì trong lòng sợ hãi khó tin.
Dường như tu sĩ Địa Tiên kỳ này nói chuyện có ẩn ý riêng, giống như hắn biết ta muốn tìm Hồng Vân báo thù vậy.
Đây thật sự có hơi bất thường.
Nhưng mặc kệ ngươi có tà môn hay không thì một Kim Tiên hậu kỳ với Địa Tiên hậu kỳ thì làm sao không gây ra được bao nhiêu sóng gió.
Suy nghĩ một chút, thân hình đạo nhân trung niên tung lên, lập tức bay ra từ trong tầng mây, muốn hạ xuống sân.
Nhưng khi hai chân hắn đang đứng trên mặt đất thì lại trợn tròn mắt phát hiện, mình lại đứng ở bên ngoài hàng rào ở cổng chính, căn bản không dừng lại trong sân.
Hít!
Nam nhân trung niên hít sâu một hơi.
Rõ ràng hắn bay về phía trong sân, chuẩn bị đứng bên cạnh Hồng Vân, khiến cho Hồng Vân lão tổ bất ngờ sợ hãi.
Nhưng sao ta lại đứng bên ngoài viện?
Lẽ nào vừa rồi ta hồ đồ sao?
Trong lòng nam tử trung niên hiện lên đủ suy nghĩ, lại căn bản không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Thần Nông đang hạ cờ thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài sân, không khỏi quay đầu nhìn qua.
Khi hắn thấy người nam tử trung niên thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, thất thanh kêu lên: “Côn Bằng lão tổ!”
Bởi vì quá khẩn trương, quân cờ trong tay hắn không nắm chặt, trực tiếp làm rơi vào bàn cờ.
Nam tử trung niên chính là Yêu sư Côn Bằng lão tổ.
Hắn xuống nỗi nghi ngờ và hoảng hốt trong lòng, vẻ mặt nhìn qua âm trầm như nước, đi nhanh đến trước mặt Thần Nông, hắn lạnh lùng nói: “Không ngờ thời gian qua ngươi thong dong tự tại như vậy.”
Thần Nông nhìn Côn Bằng lão tổ, vẻ mặt biến ảo một hồi rồi đột nhiên lại trở nên bình tĩnh.
Hắn cảm thán nói: “Ngươi không ở Bắc Minh hưởng phúc an nhàn, đột nhiên đến tìm ta làm gì?”
Côn Bằng lão tổ thản nhiên nói: “Ngươi cần gì biết rõ còn hỏi?” Hắn liếc nhìn Lý Nguyên: “Không phải vừa rồi người này đã nói cho ngươi rồi sao?”
Hắn kiểm tra tu vi của Lý Nguyên một chút, quả thực chỉ là Địa Tiên sơ kỳ, hắn không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trang viên này có Hồng Vân và Lý Nguyên, cho dù có gì kỳ lạ thì ở trước thực lực tuyệt đối của mình thì căn bản không thể nắm giữ được đại thế.
Côn Bằng lão tổ âm thầm nghĩ.
Thần Nông nghe được ý đồ của Côn Bằng lão tổ thì không khỏi cười khổ.
Hắn hậu tri hậu giác nói với Lý Nguyên: “Thì ra vừa rồi Lý lão đệ đang nhắc nhở ta.”
Lý Nguyên cười nhạt, uống một ngụm Thanh Phong Túy.
Côn Bằng lão tổ thấy Lý Nguyên bình tĩnh như vậy thì không khỏi cau mày lại.
Nếu như là tu sĩ Địa Tiên kỳ bình thường, nghe đến tên tuổi của hắn, e rằng đã hoảng sợ đến run rẩy cả người.
Rốt cuộc người này là công phu trấn định rất cao hay hắn là một kẻ ngu si, không biết sợ là gì?
Thần Nông hỏi Côn Bằng lão tổ: “Việc này đã lâu như vậy rồi, ta cũng đã buông bỏ rồi, sao ngươi còn nhớ mãi không quên? Muốn đuổi tận giết tuyệt?”
Côn Bằng lão tổ lạnh lùng nói: “Nếu như đã kết thù hận thì đương nhiên là không chết không ngừng.”
Thần Nông cười lạnh nói: “Muốn nói đến ân oán với ngươi thì Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề càng có ân oán lớn hơn với ngươi, vậy sao ngươi không tìm bọn họ báo thù đi?”
Da mặt Côn Bằng lão tổ run lên.
Bảo ta đi tìm Thánh Nhân báo thù, ta không ngu ngốc, báo thù đương nhiên là tìm trái hồng mềm dễ bóp rồi.
Hắn nhịn xuống ý nghĩ nhổ nước bọt trong lòng, giọng nói đột nhiên trở nên hòa hoãn, nói với Thần Nông: “Giữa chúng ta không phải không thể bắt tay giảng hòa, ngươi chỉ cần cho ta Hồng mông tử khí, ta sẽ triệt để buông bỏ.”
Thần Nông cau mày: “Kiếp trước khi ta chết, không phải ngươi đã chiếm được Hồng mông tử khí sao? Sao còn tìm ta đòi?”
Côn Bằng lão tổ cười lạnh nói: “Nếu ta chiếm được Hồng mông tử khí thì đã thành Thánh rồi.”
Thần Nông lắc đầu nói: “Lúc trước ta bị ngươi giết chết cũng chỉ còn lại một ít chân linh có thể chạy trốn vào luân hồi, không có Hồng mông tử khí.”
Côn Bằng lão tổ nói: “Nhưng bên trong thi thể ngươi không có Hồng mông tử khí. Nhất định Hồng mông tử khí bị ngươi giấu đi trước.”
Thần Nông phủ nhận nói: “Hồng Mông Tử Khi vẫn được ta chăm sóc cẩn thận trong nguyên thần, làm sao có thể giấu đi được?”
Côn Bằng lão tổ cau mày đáp: “Hồng mông tử khí kia ở đâu? Nó không thể nào biến mất vào hư không chứ?”
Trong lòng Thần Nông cũng cảm thấy quái lạ.
Lúc trước sau khi hắn bị giết chết, quả thực chỉ còn một ít chân linh trốn vào luân hồi, làm sao còn nhớ được Hồng mông tử khí?
Hắn vẫn luôn cho rằng Hồng mông tử khí bị Côn Bằng hoặc Đế Tuấn hay Đông Hoàng Thái Nhất chiếm được.
Bây giờ xem ra, chỉ sợ trong đó vẫn còn ẩn tình khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận