Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 264 - Họa kỹ siêu phàm nhập Thánh!

Thương Thanh Quân nghĩ đến ý tứ của mẫu thân, lập tức có phần thật sự không dám nhìn Lý Nguyên, nàng cúi đầu nói “Ừ!” rồi đi vào gian phòng.
Gian phòng rất lớn, bố trí rất lịch sự tao nhã, ở giữa còn đặt một bình phong gỗ thật, ngăn cách gian phòng thành hai, chặn tủ giường phía sau.
Ánh mắt của Thương Thanh Quân thoáng cái đã bị bình phong hấp dẫn sự chú ý.
Chỉ thấy trên bình phong vẽ một bức mỹ nhân ngắm hoa.
Mỹ nhân nhìn chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, dung mạo lại không kém Thược Dược mấy phần.
Chẳng qua, đó không phải nơi khiến Thương Thanh Quân khiếp sợ.
Thứ khiến Thương Thanh Quân nghẹn họng chính là trên bình phong, cho dù là mỹ nhân hay là đóa hoa, thế mà lại giống như là dùng người thật, vật thật in ra, nhìn giống y hệt vật thật, ngay cả mao mạch nhỏ trên mặt mỹ nhân, phấn hoa trên nhụy hoa đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Lộ vẻ đặc biệt kỳ diệu, trông rất sống động.
Thương Thanh Quân giống như đang đối mặt một người thật, có cảm giác đầu tê dại mãnh liệt.
Bức họa chân thật như thế, Thương Thanh Quân quả thực mới nghe lần đầu.
Nàng không nghĩ ra, tại sao có thể có người vẽ đến chân thật như thế.
Thương Thanh Quân kích động đi đến trước mặt tấm bình phong, hai mắt không chớp, nhìn chằm chằm mỹ nhân và đóa hoa trên bình phong, càng nhìn, nàng càng cảm thấy mỹ nhân là thật, bởi vì nàng không nhìn ra một chút chi tiết không phù hợp với người thật, ngay cả hoa văn y phục đều rõ ràng như vậy.
Nàng có phần kinh hãi hỏi Lý Nguyên: “Đây, đây là ngươi sử dụng pháp thuật biến thành đúng không?”
Thương Khương thị vốn dĩ đã khiếp sợ mức độ chân thật của hình vẽ trên bức bình phong, nghe thấy suy đoán của con gái, trong lòng cả kinh, vẻ mặt lập tức hoảng sợ nhìn Lý Nguyên, sợ Lý Nguyên phong ấn nàng và con gái ở trên bình phong.
Lý Nguyên bình tĩnh giải thích: “Cái này gọi là tranh sơn dầu siêu hiện thực, theo đuổi chân thật cực hạn.
Là một loại hội họa.”
Thương Thanh Quân nghe thấy tranh sơn dầu siêu hiện thực thì không hiểu ra sao.
Nàng chỉ biết là tranh sơn thủy, vẽ nhân vật vẽ, vẽ hoa cỏ, chim muôn, bức tranh sơn dầu là dầu gì cũng có thể vẽ tranh sao? Là dầu heo hay dầu đậu nành? Thương Thanh Quân nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, còn có chút không dám tin tưởng hỏi: “Đây thật sự là vẽ, ngươi vẽ đấy à.”
Lý Nguyên gật đầu: “Nếu ngươi cảm thấy hứng thú, hôm nào ta vẽ một bức cho ngươi.”
Thương Thanh Quân thấy Lý Nguyên gật đầu, lúc này mới tin tưởng mỹ nhân trên bình phong là vẽ thật sự.
Hơn nữa còn là Lý Nguyên vẽ.
Nàng đã không biết nên hình dung loại họa kỹ như thế nào.
Nếu như bình phong thật sự là do Lý Nguyên vẽ, vậy họa kỹ của hắn đã đến trình độ siêu phàm nhập Thánh! Không nghĩ tới tài năng hắn ở phương diện hội họa kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ vô song.
Sau khi rung động một lúc, Thương Thanh Quân lại chú ý tới mỹ nhân vẽ bên cạnh, còn rồng bay phượng múa đề một đoạn thơ nhỏ.
“Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây,
Hiên sương phơ phất gió xuân bay.
Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,
Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai.”
Thương Thanh Quân yên lặng đọc bài thơ, trên mặt là sự kinh diễm không nói ra lời.
Chỉ cảm thấy bài thơ hoa mỹ như thế, xứng với mỹ nhân bế nguyệt tu hoa như này lại càng hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh.
“Bài thơ này cũng là ngươi viết sao?” Nàng vui mừng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu: “Tiện tay viết.”
Khóe miệng Thương Thanh Quân run lên.
Hay cho cái tiện tay viết.
Bây giờ nàng hoàn toàn hiểu ban đầu tại sao cha khen Lý Nguyên không dứt miệng như vậy, tài hoa như thế, khen thế nào không quá đáng.
Lý Nguyên thấy Thương Thanh Quân hài lòng về gian phòng, không ngốc nữa, hắn nói với Thương Thanh Quân: “Ngươi nghỉ ngơi trước,lát nữa gọi ngươi ăn cơm.”
“Cảm ơn.”
Thương Thanh Quân nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Sau khi Lý Nguyên và Thược Dược rời khỏi hậu viện, trong phòng cũng chỉ còn sót lại hai mẹ con Thương Thanh Quân.
Thương Khương thị thấy con gái còn ngây ngốc nhìn câu thơ và hình vẽ trên bình phong, trong lòng không khỏi sinh ra một chút lo lắng.
Lý Nguyên tài hoa hơn người như thế, chỉ sợ con gái càng lún càng sâu.
Nàng mạnh mẽ kéo con gái đến bàn ăn bên cạnh ngồi xuống.
“Mẫu thân sao vậy?”
Thương Thanh Quân khó hiểu nhìn mẫu thân.
Thương Khương thị nghiêm túc nói với con gái: “Con gái, ngươi đừng qua lại quá gần với Lý Nguyên, nếu không nếu bị phu quân sau này của ngươi biết chuyện, không quá tốt với danh tiết của ngươi.
Thương Thanh Quân thốt lên nói: “Không phải là cha đã gả con gái gả cho Lý công tử sao?”
Nói xong, nàng lập tức xấu hổ đỏ mặt, cảm thấy giọng điệu của mình lộ vẻ quá vội rồi.
Thương Khương thị lắc đầu nói: “Nhưng mà ngươi có mệnh cách hoàng hậu, làm sao có thể gả cho Lý Nguyên?”
Thương Thanh Quân đột nhiên lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nàng có phần thất vọng nhìn mẫu thân: “Thì ra sở dĩ ngươi đột nhiên khó chịu với Lý công tử, là bởi vì nghe thấy ta có mệnh cách hoàng hậu.”
Thương Khương thị không phủ nhận: “Ngươi đã có mệnh cách, nên làm rạng rỡ tổ tông, cửa nhà vinh quang cho Thương gia.”
Thương Thanh Quân cau mày nói: “Phụ thân đã ở vị trí đức cao vọng trọng, cuối cùng còn không phải rơi vào kết quả máu tươi ở Kim Loan điện sao? Con gái không biết vì sao mẫu thân còn quyến luyến không quên quyền thế như thế?”
Thương Khương thị lắc đầu nói: “Ngươi sai rồi, mẫu thân không phải nhớ mãi không quên quyền thế. Cha ngươi cũng vậy, không phải là người tham niệm quyền thế, hắn là vì khuyên nhủ Trụ vương, từ đó mới lấy cái chết chứng tỏ ý chí, cả đời hắn cho đến chết đều vất vả vì triều đình, hậu nhân nhất định sẽ truyền tụng sự trung nghĩa, tài đức, sáng suốt của hắn.”
“Bản thân ngươi đương nhiên lấy cha ngươi làm gương, tiếp tục phụ tá quân vương, khuyên nhủ quân vương cần chính yêu dân, trợ giúp quân vương thống ngự hậu cung, làm mẫu nghi thiên hạ, làm tấm gương tốt cho nữ tử thiên hạ.”
“Như vậy, mới xứng đáng với trung nghĩa, tài đức, sáng suốt và lý tưởng hoài bão của cha ngươi khi còn sống, đây không phải là tham niệm quyền thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận