Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 334 - Mấy cái tát của Thiên Bồng đánh bay Ngọc Hoàng Đại Đế! (2)

Dù sao thì trên danh nghĩa Ngọc Đế chính là cửu ngũ chí tôn của tam giới, phía sau chính là Đạo tổ Hồng Quân, dù là Thánh Nhân cũng phải nể mặt mấy phần.
Chuyện xảy ra trên Thái âm tinh đã sớm bị mấy Thánh Nhân phát hiện ra.
Tu Di sơn.
Tây Phương Nhị Thánh nhìn thấy Ngọc Đế bị tát điên cuồng, da mặt không tự chủ được mà run rẩy.
Bọn họ lập tức nhớ lại những chuyện không hay trước đây.
Ngọc Hư cung.
Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn lại lộ ra một tia vui vẻ.
Quá tốt rồi, Ngọc Đế cũng bị tát, sau này sẽ bớt đi một người có thể cười nhạo ta!
Đâu Suất cung.
Lão Tử lại nhíu mày.
Hành vi dị thường bên phía Thiên Đình là thủ đoạn Thược Dược sử dụng trong âm thầm sao? Không phát giác được chút linh khí hoặc dị động của pháp tắc nào cả, thủ đoạn này quả thực là khó đo lường.
Xem ra, hiện tại đã có thể chắc chắn tu vi của Thược Dược không thua kém Dương Hòe.
Bích Du cung.
Thông Thiên giáo chủ nhìn đến cảm khái không thôi.
Lý đạo hữu thật sự là tấm gương của thế hệ ta, ngay cả Thiên Đế mà Đạo tổ bổ nhiệm cũng dám đánh.
Hây, không biết khi nào ta mới có thể tiêu sái như Lý đạo hữu.
Thái Tố Thiên.
Trong lòng Nữ Oa có chút chua.
Không biết lúc nào thì tên xấu này nhận Hằng Nga làm tỳ nữ.
Tỳ nữ bên cạnh, ai nấy cũng đều xinh đẹp, không biết muốn làm gì!
Địa phủ.
Hậu Thổ tức giận nói.
Hừ, ta lấy thân báo đáp hắn lại không chịu, Hằng Nga làm tỳ nữ của hắn, hắn lại điên cuồng ra mặt cho tỳ nữ.
Kiểu người gì vậy! Đột nhiên.
Trong lòng của mấy Thánh Nhân khẽ động, bọn họ cảm giác được gì đó.
Khóe miệng của Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi hơi nhếch miệng.
“Ha ha, Hạo Thiên và Dao Trì rốt cục cũng ngồi không yên, mau ra mặt cho Trương Bách Nhẫn, như vậy các ngươi cũng có thể giống như Trương Bách Nhẫn!”
Tây Phương Nhị Thánh thở dài: “Hây, xem ra thể diện của Thiên Đình sắp bị Lý đạo hữu hoàn toàn đè xuống mặt đất rồi.”
Mặc dù thở dài, nhưng trên mặt hai người họ lại là ý cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Thái âm tinh.
Hình phạt đối với Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh vẫn đang tiếp tục.
Lúc này, Ngọc Đế đã bị Thiên Bồng đánh cho da tróc thịt bong, máu răng tung bay, đầu váng mắt hoa, ngay cả Đông Tây Nam Bắc không phân biệt rõ ràng.
Hoàn toàn không còn uy nghi khinh thường thiên hạ như ngày thường.
Dáng vẻ của Thái Bạch Kim Tinh cũng chật vật không kém.
Chỉ thấy y phục phía sau hắn đã bị máu tươi màu vàng kim nhuộm đỏ, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh vỡ, miệng không ngừng trào ra máu tươi, ánh mắt đã bắt đầu trợn trắng.
“Dừng tay.”
Đúng lúc này, hai tiếng gầm gừ đột nhiên truyền đến từ phía chân trời.
Một giọng nam nặng nề và một giọng nữ trong trẻo.
Hằng Nga nhìn về phía chân trời, chỉ thấy hai luồng tinh quang dùng tốc độ vượt qua thời gian bắn về phía Thái âm tinh.
“Sẽ là ai?”
Tâm trạng Hằng Nga trở nên hơi nghiêm túc.
Nghe giọng điệu, dường như hai người này đến giúp Ngọc Đế.
Nàng không khỏi lo lắng cho Lý Nguyên.
Trong nháy mắt, hai luồng tinh quang đó lập tức bay lên bầu trời của Thái âm tinh, hóa thành một nam một nữ.
Hằng Nga ngưng thần nhìn qua.
Chỉ thấy nam tử có dáng vẻ khí vũ hiên ngang, mặc một bộ đạo bào màu tím đen, dáng vẻ có bốn phần giống với Ngọc Đế.
Nữ tử ung dung hoa quý, dáng vẻ muôn vàn, mặc một bộ minh hoàng miện phục, trên búi tóc cắm một cây trâm điêu khắc phượng màu vàng tím, có vẻ vô cùng cao quý.
Chỉ là, cho dù nữ nhân này cao quý thì cũng trở nên ảm đạm trước Thược Dược.
Lý Nguyên hoàn toàn không nhìn nhiều, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh, không có tia rung động nào.
Thược Dược thì yên lặng đưa cho Lý Nguyên chiếc ô giấy dầu, tao nhã mà gợi cảm.
Hạo Thiên và Dao Trì thấy bản thân bị phớt lờ như thế, lửa giận trong mắt cũng sắp phun ra ngoài.
Đặc biệt là nhìn thấy Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh đang bị đánh đập, hai người họ càng tức giận không thể nuốt nổi.
“Ta đã nói, còn không dừng tay lại.”
Âm thanh của Hạo Thiên giống như hoàng chung đại lữ, chấn động về phía bốn phương tám hướng, hư không đều rung động từng trận.
Năng lượng cuồng bạo muốn chấn động đám người trên Thái âm tinh thành bột mịn.
“Ồn ào!”
Đúng lúc này, Lý Nguyên đột nhiên thản nhiên nói một câu.
Ngay sau đó, rung động trong hư không trong nháy mắt lập tức biến mất không còn gì.
Hạo Thiên nhướng mày, trong lòng thầm giật mình.
Vừa rồi trong lời nói của hắn ẩn chứa chân ngôn vô thượng, Chuẩn Thánh bình thường đối mặt đều phải luống cuống tay chân.
Hắn thật sự không ngờ Lý Nguyên lại hóa giải thế công của hắn đơn giản như vậy.
Người này rốt cuộc là ai? Tại sao nhìn chỉ có Địa Tiên kỳ, còn nữ tử bên cạnh hắn cũng đẹp quá đáng rồi.
Quan trọng là lại không nhìn thấy chút dao động pháp lực nào từ trên người nữ tử đó, nhưng nàng lại hết sức bình tĩnh khi đối mặt với tình hình này.
Điều này rất bất thường.
Giờ phút này, Dao Trì cũng đang đánh giá Lý Nguyên và Thược Dược.
Lý Nguyên phong độ nhẹ nhàng, khí chất phiêu nhiên xuất trần khiến ánh mắt nàng sáng lên, nàng thật sự không ngờ trên thế giới này còn có nam tử siêu phàm thoát tục như vậy.
Nhưng sự phong hoa tuyệt đại của Thược Dược lại khiến trong lòng Dao Trì thầm đố kỵ không thôi.
Lại còn đẹp hơn cả ta, không thể... tha thứ được.
Mặc dù trong lòng Hạo Thiên và Dao Trì đã đảo qua vô số ý niệm, nhưng sắc mặt hai người họ vốn không có biểu hiện ra chút dị thường nào.
Ánh mắt Hạo Thiên như đuốc nhìn chằm chằm Lý Nguyên, hạ giọng hỏi: “Ngươi là ai, tại sao phải đối kháng Thiên uy, đối nghịch với Thiên Đình?”
Âm thanh giống như rơi xuống từ ngoài Tam Thập Tam Thiên, đầy uy áp vô tận.
Khóe miệng Lý Nguyên hơi nhếch lên, lộ ra một tia khinh thường: “Thiên Đình đâu xứng đối nghịch với ta? Ngươi dát vàng lên mặt rồi.”
Hạo Thiên nghe vậy, da mặt không khỏi điên cuồng co giật, trong mắt thêu đốt lửa giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận