Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 210 - Động tác của Dương Mi đạo nhân!

Dương Mi đạo nhân hít mũi đi tới trước bàn ăn, hắn nhìn mì thịt bò trong bát, hai mắt không khỏi tỏa sáng, yết hầu khẽ động.
“Đây là mì gì vậy? Từ khi khai thiên lập địa đến nay, lão hủ chưa từng ngửi thấy món ăn thơm như vậy, còn thơm hơn cả khoai tây lần trước.”
Khai thiên lập địa? Nói cũng quá khoa trương rồi! Ngọc Yên thầm cười trộm.
Nàng hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ pháp lực dao động nào ở trên người lão già cả.
Vì vậy, nàng chỉ xem đây là cách nói khoa trương của người bình thường.
Dương Mi đạo nhân thấy dư ra một bát mì thịt bò, khen ngợi Lý Nguyên: “Lý lão đệ quả nhiên tính toán vô song, vậy mà tính ra lão hủ sắp đến, còn đặc biệt để lại cho lão hủ một bát.
Chỉ với bát mì này, chỉ cần ngươi muốn bái ta làm sư, ta sẽ hoan nghênh bất cứ lúc nào.
Lý Nguyên nhíu mày nói: “Ăn mì thì ăn mì, ngươi đừng nói chuyện, ta cảm thấy trong miệng ngươi có mùi hôi thối.”
“Thật sao?”
Dương Mi đạo nhân hơi chột dạ quay đầu sang một bên, dùng tay che lấy miệng, thầm thở ra một hơi.
Không có! Lẽ nào là ta đã quen với mùi vị đó, Lý Nguyên không để ý tới Dương Mi đạo nhân nữa, mà bắt đầu ăn mì thịt bò.
Ngọc Yên cũng gắp một sợi mì lên, ăn từng miếng nhỏ.
Mì vừa vào trong miệng, Ngọc Yên đã không khỏi trợn tròn mắt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, một bát mì lại có thể ngon như vậy.
Sợi mì dai.
Nước thơm bốn phía.
Cay cay thơm thơm... Các loại hương thơm cùng nhau kích thích vị giác, khiến nàng không khỏi động đậy ngón trỏ, miệng lưỡi thèm thuồng.
Ẩm thực là sự hưởng thụ lớn nhất.
Chỉ nếm thử một sợi mì, Ngọc Yên đã vô cùng đồng ý với câu nói này của Lý Nguyên.
“Trời ạ, mì này ngon quá đi, chậc, đây là món mì ngon nhất mà lão hủ ăn từ lúc chào đời đến nay.”
Dương Mi đạo nhân đột nhiên khoa trương kêu lên.
Chỉ thấy lông mày và râu của hắn đều vểnh lên, ánh mắt trừng to như chuông đồng.
Hai tay không ngừng khuấy mì, miệng hoàn toàn không dừng lại được.
“Hự... thịt bò này quá ngon rồi, ăn vào không chút cứng nào cả, còn trộn lẫn các loại hương vị không tả được, tóm lại là quá ngon.”
Rất nhanh, Dương Mi đạo nhân lập tức ăn sạch bát mì thịt bò, nước dùng cũng uống cạn, ngay cả hành thái cũng được hắn gắp từng cái một để ăn.
Ăn xong, vẻ mặt hắn vẫn chưa thỏa mãn.
“Mì thịt bò này ngon quá, chỉ là... quá ít, nếu có thể có một ngàn bát thì hay biết mấy.”
Vẻ mặt hắn háo hức nhìn Lý Nguyên: “Lý lão đệ, hay là ngươi làm thêm chút cho ta đi, làm ơn đó, lão hủ vô cùng cảm kích.”
Lý Nguyên chậm rãi ăn mì, hoàn toàn không nhìn lấy Dương Mi đạo nhân một cái.
Dương Mi đạo nhân trơ mắt nhìn Lý Nguyên và Ngọc Yên ăn mì, không ngừng nuốt nước bọt, tròng mắt đều sắp rớt vào trong bát của hai người họ.
“Lý lão đệ, hay là ta gọi ngươi là Lý đại ca, làm thêm cho ta một bát đi, ta ăn quá nhanh, vẫn chưa nếm được mùi vị thì đã hết rồi.
Lần này ta sẽ nhai chậm giống ngươi.”
Lý Nguyên xem như không nghe thấy.
Ngọc Yên thấy dáng vẻ Dương Mi đạo nhân gấp đến độ vò đầu bứt tai, vì một bát mì, còn gọi Lý Nguyên là đại ca, không khỏi có chút muốn cười.
Chỉ là sợi mì và thịt bò này thực sự là rất ngon.
Ăn xong hoàn toàn không dừng lại được.
Dương Mi đạo nhân thấy Lý Nguyên không để ý tới hắn, đành phải bưng bát rỗng hắn đã ăn sạch, bắt đầu liếm liếm.
Chậc, còn có chút mùi vị, không tồi.
Dương Mi đạo nhân càng thêm hăng hái.
Ngọc Yên nhìn thấy hành vi của Dương Mi đạo nhân, suýt chút nữa thì phun mì trong miệng ra.
Còn có hành động này nữa sao? Cũng quá xấu hổ rồi! Không lâu sau, Ngọc Yên cũng ăn sạch bát mì thịt bò, nước dùng cũng uống cạn.
Mà Dương Mi đạo nhân đã sớm liếm bát của hắn trắng sạch như mới, không nhiễm một hạt bụi.
Chẳng bao lâu, Lý Nguyên cũng ăn xong mì thịt bò.
Thược Dược đi ra thu dọn bát.
Lý Nguyên chỉ vào bát và đũa của Dương Mi đạo nhân, dặn dò Thược Dược: “Ném bát và đũa lão già này mới ăn đi, bị liếm như vậy, ai còn dám dùng nữa.”
Dương Mi đạo nhân hơi đỏ mặt.
Hắn lẩm bẩm: “Điều này có thể trách ta sao? Chưa ăn đủ mà!”
Hắn thấy Thược Dược đến lấy bát của hắn, không khỏi giành trước một bước, cất bát và đũa đi: “Tốt xấu gì cũng là hai món Tiên thiên linh bảo cực phẩm, ném đi đáng tiếc biết bao, chi bằng tặng cho lão hủ đi.”
Ngọc Yên nghe Dương Mi đạo nhân nói xong, không nhịn được, lập tức kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
Tiên thiên linh bảo cực phẩm? Có nhầm không đó? Đây không phải là một bát mì bình thường thôi sao? Lão già này điên rồi sao? Nàng vội vàng nhìn chằm chằm bát sứ ngọc trước mặt mình xem xét.
Mặc dù bát sứ ngọc này trong suốt long lanh, tạo hình đẹp đẽ, hoa văn hoa lệ, nhưng vốn không lóe ra linh quang, không hiện ra đạo văn, sao có thể là Tiên thiên linh bảo, còn là cực phẩm, rốt cuộc hắn có biết cái gì là Thiên Thiên linh bảo cực phẩm hay không? Lý Nguyên thấy Dương Mi đạo nhân nhét bát và đũa vào trong ngực, nhíu mày nói: “Ngươi ăn không công một bát mì của ta, còn lấy bát đũa của ta, chiếm tiện nghi quá rồi đó.”
Dương Mi đạo nhân nói: “Dù sao… chẳng phải ngươi muốn vứt sao? Để ta chiếm tiện nghi một lần thì có sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không giống nhau, ta ném là việc của ta, hiện tại ngươi cầm đi là không được.”
Dương Mi đạo nhân suy nghĩ một lúc, lập tức lấy hồ lô bên hông xuống, đặt ở trên bàn.
“Hỗn độn hồ lô này của ta là một trong bảy hồ lô quý giá nhất dùng Tiên Thiên hồ lô đằng kết ở trên Bất Chu sơn lúc trước, có thể biến vạn vật thành Hỗn độn, lấy ra trao đổi với ngươi cũng được đúng không.”
Dù sao... hồ lô này cũng đựng nước tiểu, vừa hay đưa cho tiểu tử này.
Hì hì! Trong lòng Dương Mi đạo nhân cười trộm, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.
Ngọc Yên nhìn chằm chằm hồ lô chớp mắt.
Sao nàng lại không nhìn ra hồ lô này quý giá đến mức nào, còn Tiên Thiên hồ lô đằng trên Bất Chu sơn nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận