Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 393 - Khổng Tuyên xốc xếch trong gió!

Nữ tử đột nhiên vẫy tay kêu lên: “Lý Nguyên, cuối cùng ngươi cũng trở về.”
Biểu cảm Khổng Tuyên ngưng trọng, trong lòng tựa như có ngàn vạn con quạ bay qua, xốc xếch trong gió không dứt.
Tuyệt thế giai nhân kia thế mà lại biết Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn Nữ Oa: “Sao ngươi không vào phòng?”
Nữ Oa lắc đầu nói: “Vẫn là thôi đi, Ðát Kỷ không có ở đây, ta không muốn một mình đối mặt với Dương tiền bối hoặc Thược Dược tiền bối.”
Áp lực quá lớn.
Khổng Tuyên lấy cùi chỏ đụng Lý Nguyên một cái, hắn chế nhạo nói: “Đây là người tình của ngươi? sao không giới thiệu một chút cho huynh đệ?”
Nghe thấy hai chữ “người tình”, trên gương mặt tuyết trắng của Nữ Oa, không khỏi đỏ ửng hai bên má.
Con khổng tước này có tí ánh mắt, lại có thể nhìn ra ta và Lý Nguyên xứng đôi.
Lý Vân giới thiệu nói: “Hắn là Khổng Tuyên, đây là Nữ Oa.”
Phụt! Khụ khụ khụ! Khổng Tuyên nghe thấy tên Nữ Oa, một hơi nghẹn ở cổ họng, lập tức bị sặc đến ho khan không dứt.
Qua một lúc lâu, hắn mới hô hấp bình thường lại.
Vẻ mặt Khổng Tuyên tan vỡ nhìn Lý Nguyên, nói: “Ngươi, chuyện đùa như này không buồn cười chút nào, tên Nữ Oa nương nương lại có thể tùy tiện nói lung tung.”
Bởi vì Nữ Oa thu lại khí tức, Khổng Tuyên không nhìn ra tu vi của Nữ Oa, vì vậy theo bản năng hắn đã cảm thấy Lý Nguyên lại đang khoác lác.
Lý Nguyên không hiểu nhìn Khổng Tuyên: “Nói lung tung gì, ta có nói lung tung đâu.”
“Ha hả.”
Khổng Tuyên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Con người ngươi, mười câu nói có chín câu là đang khoác lác, còn không biết xấu hổ nói mình không nói lung tung.”
Lý Nguyên: “...”
Hắn phát hiện đầu óc Khổng Tuyên thật sự có vấn đề.
Rõ ràng là lời nói thật, nhưng hắn không tin.
Nữ Oa thấy Lý Nguyên bị oan uổng, không khỏi có chút buồn cười.
Khổng Tuyên trực tiếp hỏi Nữ Oa: “Tiểu thư, ngươi tên là gì?”
Mắt ngọc của Nữ Oa chuyển động, nói: “Ta tên Linh Oa.”
Khổng Tuyên đắc ý nhìn Lý Nguyên: “Ta đã nói rồi, sao ngươi có thể biết Nữ Oa!”
Hắn nghiêm túc nói với Lý Nguyên: “Linh Oa, Nữ Oa, mặc dù chỉ kém một chữ, nhưng địa vị lại kém xa vạn dặm, sau này ngươi đừng nói đùa kiểu này, nếu không cẩn thận sau khi Nữ Oa nương nương biết, trị ngươi tội mạo phạm.”
Lý Nguyên lười nhiều lời với Khổng Tuyên, hắn đi vào phía cửa lớn.
Nữ Oa thấy dáng vẻ Lý Nguyên kinh ngạc, chỉ cảm thấy buồn cười không thôi.
“Thiếu gia.”
Dương Hòe đã sớm đứng ở cửa chờ Lý Nguyên, Nữ Oa nhìn thấy Dương Hòe, lập tức thu lại nụ cười, bắt chuyện: “Bái kiến Dương tiền bối.”
Vẻ mặt Dương Hòe bình tĩnh, không liếc mắt nhìn Nữ Oa.
Khổng Tuyên có chút kỳ quái liếc nhìn Nữ Oa và Dương Hòe.
Tiểu thư này gọi người hầu là tiền bối, người hầu lại nhìn không thèm nhìn tiểu thư, đó là tình huống như thế nào? Hắn không hiểu hỏi Nữ Oa: “Sao ngươi lại gọi một lão già coi cửa là tiền bối?”
Nữ Oa: “Ặc, thân phận Dương tiền bối đặc biệt, tốt nhất ngươi khách khí với Dương tiền bối một chút. Sau này đừng nói từ ‘lão già’ với Dương tiền bối.”
Nàng nghĩ đến Khổng Tuyên cũng là tộc Phượng Hoàng, mà dưới trướng nàng vài đệ tử của tộc Phượng Hoàng, vì vậy thiện ý nhắc nhở một chút.
Nhưng mà, Khổng Tuyên lại gần như không để ở trong lòng.
Hắn xem thường nói: “Một lão già coi cửa, thân phận có thể đặc biệt cỡ nào?”
Trán Nữ Oa tối sầm, nàng có phần chột dạ liếc mắt nhìn Dương Hòe.
Nếu như tiền bối tức giận thu thập con khổng tước này, tất cả không liên quan đến ta.
Yên lặng nói thầm một câu, Nữ Oa nhanh chóng đi tới bên cạnh Lý Nguyên, túm chặt cánh tay Lý Nguyên.
Bên cạnh Lý Nguyên vẫn là an toàn hơn.
Khổng Tuyên không hề có cảm giác đi theo.
Hắn thấy Linh Oa kéo cánh tay Lý Nguyên, đột nhiên có loại cảm giác tan nát cõi lòng.
Không nghĩ tới, Linh Oa tiểu thư lại thật sự thân mật với Lý Nguyên! Xem ra nói phét không phải không đúng tý nào, ít nhất tiểu tỷ tỷ thích điều đó!
Khổng Tuyên đánh giá viện, nhìn thấy biển hoa muôn hồng nghìn tía, không khỏi kinh ngạc một chút.
Những hoa tươi cũng quá đẹp đi, hơn nữa hình như còn ẩn chứa một loại thần vận Đại Đạo.
Chỉ là hắn cẩn thận xem xét nhưng lại không nhìn ra chút gì.
Khổng Tuyên không để chuyện vườn hoa ở trong lòng.
Xuyên qua thạch lâm, đi tới ngồi đình đình nghỉ mát giữa hồ nước.
Mông Khổng Tuyên còn chưa ngồi vững vàng, kích động thúc giục: “Lý huynh đệ, không phải muốn mời ta uống Thanh Phong Túy sao? Rượu đâu rồi?”
“Tới đây!”
Lý Nguyên thản nhiên nói.
Hắn vừa mới dứt lời thì thấy Thược Dược bưng một cái khay đi tới.
Xoạch! Khổng Tuyên nhìn thấy Thược Dược, nước miếng chảy ra.
Hắn vốn cho rằng Linh Oa chính là người xinh đẹp nhất trên thế giới này, không ngờ vẫn còn có một tuyệt thế giai nhân xinh đẹp gấp đôi Linh Oa.
Hắn đã không thể dùng lời nói mà hình dung được vẻ đẹp của Thược Dược.
Thược Dược chú ý tới vẻ mặt Khổng Tuyên, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo.
Khổng Tuyên đột nhiên cảm thấy trái tim giống như bị hàn băng vạn năm làm đông cứng, sinh ra sợ hãi vô hạn, quanh người dường như bị tử vong bao phủ, ngón tay không thể nhúc nhích lấy một chút.
Đột nhiên xuất hiện biến cố, làm hắn kinh sợ đến mức da đầu muốn nứt.
Nước miếng chảy xuống khóe miệng thoáng cái kết thành băng.
Trong đầu trống rỗng, trực tiếp quên suy nghĩ.
Khổng Tuyên cảm giác mình sắp chết.
Rất may, khí tức kinh khủng đột nhiên tới cũng đột nhiên đi.
Chẳng qua là trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích.
Thậm chí Khổng Tuyên còn có suy nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác.
Nhưng hắn biết rõ ràng, mình không thể nào xuất hiện ảo giác.
Mới vừa rồi ta sao vậy? Rốt cuộc là người nào phát ra sát khí ngập trời, thế mà lại sinh ra loại cảm giác tuyệt vọng không thể ra sức. Mặc dù trong lòng hắn thắc mắc là ai phóng sát khí, chỉ là hắn biết Thược Dược liếc mình một cái.
Có điều hắn không thể chấp nhận, nữ tử hoàn hảo không tỳ vết như vậy, lại có thể phát ra sát khí kinh khủng như thế. Làm vậy cần có tu vi cao bao nhiêu chứ?
Vẻ mặt Nữ Oa đồng tình liếc nhìn Khổng Tuyên.
Chỉ sợ tiểu tử này bị dọa sợ quá mức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận