Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1221 - Rõ ràng là ngươi thấy hắn đẹp trai, muốn tự mình hưởng dụng!

Ninh Thái Thần lại thu dọn phòng một lúc, cuối cùng cũng dọn dẹp được mảnh đất trống sạch sẽ, hắn lấy ra một tấm chăn mỏng từ trong rương trải trên mặt đất làm giường.
Trải giường xong, hắn lại lấy hai ổ bánh ngô từ trong rương ra, hơn nữa còn đưa một cái cho Lý Nguyên.
“Nếu Lý huynh không chê thì hãy dùng bánh ngô này chống đói đi.”
Bánh ngô vừa lạnh vừa cứng thì sao Lý Nguyên nuốt nổi?
Hắn từ chối: “Ta có mang theo thức ăn.”
Hắn lập tức móc ra một gói giấy dầu từ trong ống tay áo.
Mở gói giấy dầu ra, bên trong đựng thịt bò khô, khoai tây chiên, bánh bà xã và đồ ăn nhẹ, bánh ngọt khác.
Ninh Thái Thần thấy Lý Nguyên móc ra một gói thức ăn lớn, không khỏi có chút nghi ngờ chớp mắt.
Gói thức ăn lớn như vậy, Lý huynh lại đặt trong ống tay áo?
Sao vừa rồi lại không phát hiện?
Hơn nữa lúc Lý Nguyên đi đường, tay áo còn phiêu phiêu, tiêu sái bất kham, trông không giống như mang theo một túi đồ lớn?
Ngay khi Ninh Thái Thần âm thầm nghi hoặc thì Lý Nguyên lại lấy ra hai chiếc bình lưu ly cao một thước từ trong ống tay áo.
Đây là nước Hạnh phúc cho cộng đồng nhà béo.
Ninh Thái Thần thấy Lý Nguyên lại lấy ra hai bình lưu ly từ trong ống tay áo, càng trợn tròn mắt.
“Ống tay áo này của Lý huynh lớn thật đó.”
Hắn cảm khái nói.
Nhưng Lý Nguyên không giải thích, hắn đặt túi giấy dầu ở trên bàn, đưa một chai coca cho Ninh Thái Thần, nói: “Ninh huynh cùng ăn uống đi.”
Ninh Thái Thần đón nhận coca, tò mò đánh giá một lượt, không rõ thứ đen sẫm này là chất lỏng gì?
“Đây là vật gì?”
Lý Nguyên: “Đây gọi là nước Hạnh phúc cho cộng đồng nhà béo. Giải khát đó.”
Nước Hạnh phúc cho cộng đồng nhà béo, cái tên này cũng kỳ quá đi!
Ninh Thái Thần mang theo nghi ngờ uống một ngụm coca.
Nhưng sự kích thích đặc trưng của đồ uống có ga xông thẳng vào vị giác, khiến cho các tế bào trên đầu lưỡi của hắn như sắp nổ tung.
Vừa bắt đầu, hắn có cảm giác không nói nên lời, nhưng khi đồ uống xuống bụng thì hắn chỉ cảm thấy sảng khoái không thôi!
“Ực.”
Ninh Thái Thần không nhịn được: “ực” một cái.
Chỉ cảm thấy càng sảng khoái hơn.
Ninh Thái Thần không khỏi trợn to hai mắt: “Nước Hạnh phúc cho cộng đồng nhà béo này ngon quá đi.”
“Tạm ổn.”
Lý Nguyên uống một ngụm, lại cầm một miếng bánh bà xã, ăn một miếng nhỏ.
“Muốn ăn thì tự lấy.”
Hắn nói với Ninh Thái Thần.
Ninh Thái Thần nhìn bánh ngọt tinh xảo, hơi chảy nước bọt.
So ra thì bánh ngô của mình thật sự là quá bần hàn.
Hắn hơi khó xử nói: “Vậy thì ngại quá.”
Chỉ là, tuy trên miệng nói ngại ngùng, nhưng tay của hắn đã bán đứng nội tâm của hắn.
Đã cầm lấy một cái bánh bà xã.
Hắn ăn một miếng, cắn đi lớp vỏ mềm mại ở bên ngoài.
Ninh Thái Thần lập tức mở to hai mắt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến thế gian này lại có bánh ngọt ngon như vậy.
Chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều sắp hòa tan.
“Món bánh ngọt này ngon quá đi, chỉ sợ bánh ngọt trong Hoàng cung chính là hương vị này.”
Ninh Thái Thần vừa ăn bánh ngọt, vừa cảm khái nói.
Lý Nguyên cười nhạt một tiếng.
Bánh ngọt trong Hoàng cung không có được mùi vị này.
Nhưng không cần phải nói với Ninh Thái Thần điều này.
Ninh Thái Thần càng tin tưởng, nhất định Lý Nguyên là con cháu thế gia nào đó.
Cũng chỉ có con cháu thế gia mới có thể mua được điện thoại di động, có được đồ ăn đồ uống ngon như nước Hạnh phúc cho cộng đồng nhà béo.
Ninh Thái Thần ăn xong bữa tối, đọc sách một lúc, lại chỉnh sửa sổ sách bị mưa xối làm hỏng lại đôi chút, rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng đàn vang lên bên ngoài cửa sổ.
Tiếng đàn triền miên, ngọc bội ting tang, mang theo nỗi buồn vô tận, thương nhớ vô hạn, khiến cho Ninh Thái Thần thoáng cái nghe đến nhập thần, có loại cảm giác như bị điện giật.
“Ai đang đánh đàn vậy? Nghe hay quá.”
Hắn bật dậy khỏi giường, hơi kỳ lạ hỏi.
“Dã ngoại hoang vu, đêm khuya vắng vẻ lại có tiếng đàn vang lên, ngươi cảm thấy đây sẽ là gì?”
Lý Nguyên ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết, hỏi ngược lại Ninh Thái Thần.
Đây dù sao cũng là một thế giới đạo pháp hiển tích, Ninh Thái Thần lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Nguyên, chỉ thấy vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: “Ngươi nói tiếng đàn này có quỷ sao?”
Lý Nguyên cười nhạt, không phủ nhận.
Ninh Thái Thần vốn nghe được nỗi buồn trong tiếng đàn này, khiến hắn hơi đồng cảm, từ đó có chút tò mò về người đánh đàn.
Nhưng sau khi phát giác người đánh đàn này có khả năng không phải là con người, hắn lập tức không còn tâm trạng nghe đàn nữa.
Chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Cũng may, tiếng đàn chỉ vang lên một lúc thì dừng lại.
Ninh Thái Thần cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.
“Kỳ lạ, tại sao hai người đó không đến?”
Có một nữ tử mặc áo trắng, da trắng hơn tuyết, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhìn là yêu mến, đang ngồi trước đàn tranh trong một mái đình.
Người mở miệng nói thật sự là nàng.
Bên cạnh nữ tử áo trắng đó còn có một nữ tử áo xanh.
Mặc dù dung mạo của nữ tử áo xanh hơi kém so với nữ tử áo trắng, nhưng cũng là kiểu phù dung chớm nở, thướt tha yêu kiều, ánh mắt quyến rũ.
Nữ tử áo xanh nghe thấy nữ tử áo trắng nói thì lập tức cười giễu: “Ta đã nói trực tiếp đi đến phòng bọn họ mê hoặc bọn họ là được, ngươi nhất định phải đánh đàn hấp dẫn bọn họ lại đây. Thật sự là uổng công, nếu như ngươi nghe ta, nói không chừng hiện tại đã đắc thủ rồi.”
Nữ tử áo trắng giải thích: “Tên râu rậm đó ở phía Đông, ta cũng là lo lắng khiến tên râu rậm cảnh giác, lúc này mới muốn dùng tiếng đàn dẫn hai thư sinh kia đến. Chỉ tiếc đây là hai tục nhân, hoàn toàn không hiểu âm luật.”
Nữ tử áo xanh không kiên nhẫn nói: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, nếu không lão lão đợi lâu, trách tội xuống, không gánh nổi đâu.”
Nữ tử áo trắng gật đầu, đứng dậy khỏi ghế đá.
Chỉ thấy dáng người nàng rất cao gầy.
Bóng dáng chợt lóe, lập tức bay về phía sương phòng phía Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận