Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2340 - Chém gió kinh quá!

Dương Thiền nói với Đào Thiến Thiến.
Nhưng Đào Thiến Thiến lại nhấp nhổm không yên.
Sở dĩ nàng muốn tìm một chỗ đặt chân nên mới theo Giang Lan đến đây.
Song nàng không thể ngờ, nhìn Giang Lan bất phàm vậy mà lại chỉ là một con thú cưng của người ta.
Có vẻ ngôi nhà này cũng là của đôi nam nữ khổng lồ này.
Căn bản là Giang Lan không có quyền sở hữu.
Ôi, chính ngươi là kẻ ăn nhờ ở đậu mà còn lôi kéo thêm ta làm cái gì!
Đào Thiến Thiến oán hận nhìn con mèo Ba Tư đang nằm hưởng thụ trong lồng ngực của Lý Nguyên.
Dương Thiền nằm trên ghế xoa bóp cạnh Lý Nguyên, vừa hưởng thụ massage, vừa thuận miệng hỏi thăm Giang Lan: “Giang Lan, nghe Lý Nguyên nói, ngươi quay về thế giới trước kia của ngươi à?”
Giang Lan nghe thấy, không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nàng đã sinh sống nhiều năm ở khách điếm này, quá rõ về năng lực của Lý Nguyên.
Nàng biết, chỉ cần Lý Nguyên muốn, tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều không thể qua mắt Lý Nguyên được.
“Meo meo!”
Nàng khẽ kêu hai tiếng, coi như là trả lời.
Tuy Giang Lan đã sớm tu luyện cổ họng, đã có thể nói chuyện.
Nhưng, trước mặt Lý Nguyên, nàng chưa từng lên tiếng nói chuyện.
Nàng đang rất hưởng thụ cuộc sống thú cưng mà Lý Nguyên ban cho này.
Bởi vì Lý Nguyên rất cưng chiều nàng.
Thường xuyên ôm nàng, vuốt ve và chải lông cho nàng.
Còn cho nàng ăn uống thoải mái các loại đồ ăn vặt, nước trái cây.
Phải biết, đến cả những người như Dương Thiền, Nữ Oa, Hậu Thổ còn chưa được hưởng loại đãi ngộ này đâu.
Nhóm người Nữ Oa nếu muốn ăn đồ Lý Nguyên làm, thì phải làm chút việc cho Lý Nguyên đã.
Còn Giang Lan thì không cần làm vậy.
Vì thế, Giang Lan lo lắng khi bản thân mở miệng, Lý Nguyên sẽ không coi nàng là thú cưng nữa.
Đãi ngộ mà nàng nhận được lúc này cũng không còn nữa.
Cho nên ở trước mặt Lý Nguyên nàng tuyệt đối không lên tiếng nói chuyện.
Nàng muốn duy trì trạng thái này.
Đào Thiến Thiến ở bên cạnh nghe thấy Dương Thiền hỏi Giang Lan thì cảm thấy rất hoảng hốt.
Thậm chí nàng còn nghĩ bản thân liệu có nghe nhầm hay không?
Nàng không hiểu, tại sao Dương Thiền lại nói Giang Lan quay trở về thế giới của nàng chứ?
Có lẽ nào, Giang Lan cũng giống ta, không phải dân bản địa ở cái thế giới này?
Nhưng điều này làm sao có thể?
Tại sao một người xuyên việt lại có thể chung sống hòa thuận ở cùng một chỗ với dân bản địa như vậy?
Những người dân bản địa này không mang Giang Lan ra mổ xẻ nghiên cứu à?
Hơn nữa, Giang Lan có năng lực xuyên qua hai thế giới cơ à?
Không thể nào, vừa rồi Giang Lan đột nhiên bước ra từ trong không trung, chính là quay về từ thế giới khác hay sao?
Đào Thiến Thiến cảm thấy có quá nhiều vấn đề nghĩ không thông.
Ngoài ra, nàng còn phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Rõ ràng Giang Lan có thể lên tiếng nói chuyện, tại sao sau khi bước vào cái khách điếm này lại không chịu mở miệng chứ?
Người ta hỏi nàng, nàng chỉ tỏ vẻ đáp lại chút xíu.
Có khi nào, Giang Lan cũng đang đề phòng hai con người khổng lồ này không?
Đúng, nhất định là thế rồi.
Đào Thiến Thiến cảm thấy bản thân đã phát hiện ra một cái bí mật của Giang Lan.
Lý Nguyên và Dương Thiền nằm ở ghế massage một lúc rồi đứng lên đi ra sân sau nấu cơm trưa. Đào Thiến Thiến thấy Lý Nguyên và Dương Thiền đã rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn mình và Giang Lan thì mau chóng đến trước mặt Giang Lan, hỏi nhỏ: “Ngươi đúng như những gì mà nữ nhân khổng lồ kia nói à, không phải là sinh linh của thế giới này sao?”
Không có Lý Nguyên ở bên cạnh, Giang Lan đã có thể mở miệng nói chuyện như thường.
Nàng xác nhận với Đào Thiến Thiến: “Ừ.”
Đào Thiến Thiến thấy Giang Lan thừa nhận thì không khỏi há hốc miệng..
Nàng tò mò hỏi: “Người ta biết ngươi không phải là sinh linh trong thế giới này mà không gây bất lợi gì với ngươi hay sao?”
Giang Lan đáp: “Người khác có thể gây bất lợi cho ta, nhưng ở nơi này của công tử, hắn sẽ không bao giờ làm hại ta.”
“Tại sao?”
Đào Thiến Thiến không hiểu, tại sao Giang Lan có thể tin tưởng Lý Nguyên một cách mù quáng như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì Lý Nguyên đẹp trai hay sao?
Giang Lan chắc hẳn không nên mê trai vậy đi?
Giang Lan lên tiếng giải đáp: “Bởi vì trong mắt công tử thì những thứ như người xuyên việt, hệ thống nhìn đã quá quen thuộc rồi. Vì thế công tử chẳng có suy nghĩ gì với người xuyên việt cả. Giống như việc công tử sẽ không quan tâm đến thân phận của những người xuyên việt ấy.”
Hệ thống, Đào Thiến Thiến nghe không hiểu.
Có điều, nàng nghe Giang Lan nói mình là người xuyên việt cho nên vội vàng phủ nhận: “Thật sự ta không phải là người xuyên việt mà, ngươi đừng nghe những gì nữ nhân khổng lồ kia nói.”
Giang Lan thấy Đào Thiến Thiến vẫn cố chấp phủ nhận thì mặt mèo không khỏi có vẻ hài hước: “Ngươi đừng chối nữa, nếu Lý công tử đã nói được hết tất cả, ngươi không phải người của thế giới này, vậy chắc chắn là sẽ không sai được.”
“Tại sao hắn lại không thể sai được?”
Đào Thiến Thiến không phục nói.
Vẻ mặt của Giang Lan ánh lên nét tự hào: “Công tử nhà ta là người lợi hại nhất toàn bộ vũ trụ Hồng Mông này, không gì là không biết đến, không gì không hiểu, không có gì là không làm được, nên chắc chắn hắn sẽ không bao giờ sai.”
Đào Thiến Thiến nghe xong thì khóe miệng co giật, suýt thì sùi cả bọt mép.
Cảm thấy Giang Lan rõ là nói khoác rồi.
Người lợi hại nhất khắp cõi Hồng Mông.
Cũng mệt cho Giang Lan có thể nói được như vậy.
Cho dù Lý Nguyên có là Thần Minh, cũng sẽ không phải là người giỏi nhất toàn cõi vũ trụ!
Lại còn không gì là không biết đến, không gì là không hiểu, không có gì là không làm được.
Điều này có thể sao?
Trên khắp thế giới này, vốn không có kiểu người toàn trí toàn năng đến vậy.
Đào Thiến Thiến nhìn xuống cảm giác khinh thường, nói với Giang Lan: “Ngươi ấy à, bị tẩy não rồi.”
Giang Lan vẫn thản nhiên đáp: “Những gì ta nói đều là sự thật, nếu ngươi không tin ta cũng chẳng còn cách nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận