Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 423 - Bàn Cổ quỳ xuống!

Bàn Cổ nhìn thấy huyền quang đại võng, vẻ mặt lộ ra kiểu khiếp sợ nói không ra lời, rung động nói không ra lời.
Cho dù mới vừa rồi Lý Nguyên nói bí mật của hắn, hắn không thất thố như thế.
“Đây là lưới pháp tắc ba ngàn Đại Đạo đầy đủ, sao nó có thể xuất hiện ở chỗ này?”
Giờ phút này tất cả Hồng Quân, Dương Mi lão tổ cũng gắt gao nhìn chằm chằm đại võng huyền quang trên viện, vẻ mặt gần như sắp phát điên.
Lưới pháp tắc ba ngàn Đại Đạo, mỗi một huyền quang đại diện cho một loại pháp tắc Đại Đạo đầy đủ, đây là tồn tại cao cấp hơn lưới Thiên Đạo vô số lần.
Tại sao trong viện của Lý Nguyên có lưới pháp tắc do ba ngàn Đại Đạo tạo thành, chẳng lẽ là một vũ trụ hồng mông hoàn chỉnh sao? Mà đây là viện của Lý Nguyên, hiển nhiên pháp võng Đại Đạo là Lý Nguyên bố trí, vậy tu vi của hắn…
Hồng Quân và Dương Mi lão tổ quả thực không thể tin được, lập tức có một loại xúc động da đầu muốn rạn nứt.
Mặc dù nhóm người Bạch Ngọc Tảo, Ðát Kỷ, Hằng Nga chưa rõ đại võng huyền quang trên bầu trời viện là gì? Chỉ là bọn họ thấy sắc mặt của Bàn Cổ, Hồng Quân, Dương Mi lão tổ kinh hãi như vậy, chắc chắn đại võng không phải chuyện đùa.
Lý Nguyên không để ý mọi người khiếp sợ, hắn thờ ơ nói: “Đã như vậy, vậy ngươi quỳ xuống vả miệng thôi!”
“Tách!”
Vừa nói, hắn nhẹ nhàng búng tay.
“Bùm!”
Sau đó nhìn thấy Bàn Cổ quỳ xuống.
“Grừ!”
Bàn Cổ phát ra một âm thanh rống giận vang lên cả hồng mông, chỉ thấy cơ bắp trên dưới toàn thân hắn đột nhiên lớn vọt gấp mấy vạn, trên da nổi gân xanh, giống như cự long tuyệt thế.
Pháp tắc vĩnh hằng quanh quẩn ở trên người hắn, lóe ra hoa quang sặc sỡ chói mắt.
Hắn cố gắng đứng lên, nhưng ngay cả cả trời muốn nâng hắn cũng căn bản không thể đứng lên.
Hắn không cảm nhận được trên người có bất kỳ áp lực nào, nhưng hai chân vô lực.
Bàn Cổ lại thật sự quỳ xuống!
Bạch Ngọc Tảo thấy vậy nghẹn họng nhìn trân trối.
Vẻ mặt Hằng Nga dại ra.
Khóe miệng Ðát Kỷ há thật to.
Tổ Long chỉ cảm thấy da đầu rạn nứt.
Hồng Quân và Dương Mi lão tổ cũng thấy đến đồng tử sắp lồi ra ngoài.
Đây cũng là Bàn Cổ đó! Lại thật sự quỳ xuống! Rốt cuộc một cái búng tay của Lý Nguyên bao hàm uy lực cỡ nào?
“Tách!”
Lý Nguyên lại búng tay lần nữa.
Hai tay Bàn Cổ lập tức không bị khống chế đã tự tát vào mặt mình.
“Bốp bốp…”
Âm thanh nặng nề trầm trọng, vang dội chư thiên, giống như có người đang đánh ở hồng mông.
Chỉ có hai cái, gương mặt Bàn Cổ đã bị đánh đến nứt toác.
Mọi người nhìn đến ngây ngốc.
Chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, quên mất bản thân, quên mình ở phương nào, quên mất suy nghĩ.
Bàn Cổ quỳ trên mặt đất, tát vào mặt mình, trái tim sắp bị cơn tức giận vô tận chen chúc bùng nổ.
Hắn lớn tiếng kêu lên: “Ta, Bàn Cổ, tuyệt đối sẽ không nhận thua! Argg.”
Vừa nói, hắn phát ra một tiếng rống to.
Ngay sau đó, ở ba tuyệt địa Quy Khư Địa Nhãn, Lạc Hoang Phong Nhãn, Lạc Tế Hỏa Nhãn của hồng hoang đột nhiên cùng chấn động.
Bên trong Quy Khư, Huyền hoàng chi khí vô tận đột nhiên bắt đầu sôi trào, Thổ Linh châu nhiều như sao trời bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ chồng chất.
Ở bên trong Lạc Hoang, ánh sáng xanh vô cùng vô tận bắt đầu xoay tròn, vô số Phong Linh châu đang điên cuồng tụ tập lại một chỗ.
Bên trong Lạc Tế, ánh lửa giống nhảy lên bay múa như hỏa diễm, Hỏa Linh châu chi chít nhanh chóng tạo thành một bộ xương cốt màu đỏ vô cùng khổng lồ.
Rất nhanh, ba người khổng lồ cường tráng tuyệt thế giống Ma Lung xuất hiện trong Quy Khư, Lạc Hoang, Lạc Tế.
Tất cả ba người khổng lồ đều tản ra khí tức Thiên Đạo.
“Vụt.”
Ba bóng dáng chợt lóe, từ trong không gian biến mất không thấy bóng dáng.
Mà bên kia, ở trong Hải Nhãn.
Có ba ảo ảnh vàng, xanh, đỏ, đột nhiên hiện lên từ hư không, dung nhập vào trong thân thể Bàn Cổ.
Khí tức của Bàn Cổ lập tức bắt đầu tăng vọt gấp mấy lần, thực lực đã tăng thêm gấp mấy lần.
Giờ phút này, khí tức hắn phát ra ép Hồng Quân và Dương Mi lão tổ cảm thấy tay chân nhũn ra.
Giống như bọn họ nhìn thấy, người khổng lồ tuyệt thế chém nát hồng mông, mở cả trời đất vừa trở lại.
“Grừ!”
Sau khi Bàn Cổ dung hợp ba phân thân khác, thực lực chiếm được tăng vọt gấp mấy lần.
Tứ đại pháp tắc địa, hỏa, phong, thủy, nhanh chóng bay múa ở trên người hắn, sau đó lại sinh ra các loại pháp tắc chi lực như sáng tạo, sinh mệnh, luân hồi, thời gian, không gian, nhân quả.
Cuối cùng hình thành một Lực chi thiên đạo pháp tắc bá thiên tuyệt địa, thổi quét vạn cổ, chí cao vô thượng.
Tất cả thế gian, đều ảm đạm thất sắc khi được chiếu dưới pháp tắc chi lực này.
“Aaa!”
Bàn Cổ hét lớn một tiếng, pháp tắc chi lực trên người hắn phát ra huyền quang rực rỡ, ở dưới huyền quang không gian mất đi, ở dưới huyền quang thời gian trôi mất, ở dưới huyền quang sinh mệnh sụp xuống, ở dưới huyền quang luân hồi nứt nẻ…
Bàn Cổ cố gắng ngờ đó đứng lên, khống chế hai tay, dừng tát vào mặt mình.
Nhưng cho dù thực lực của hắn tăng vọt vô số lần, cho dù pháp tắc chi lực của hắn cao nhất, nhưng hắn vẫn quỳ trên mặt đất, vẫn tát từng cái tát vào mặt mình.
Không chút sứt nẻ.
Tất cả cố gắng của hắn, thậm chí ngay cả một chút bọt nước không nổi lên được.
“Bốp bốp bốp…”
Im lặng, không khí đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.
Chỉ còn lại âm thanh Bàn Cổ tự tát mình.
Hồng Quân, Dương Mi lão tổ hít một hơi.
Thậm chí ngay cả thực lực phản kháng không có! Rốt cuộc Lý Nguyên là cảnh giới gì? Chẳng lẽ hắn là Đại Đạo? Nghĩ tới đây, Hồng Quân và Dương Mi lão tổ chỉ cảm thấy hai chân càng mềm nhũn, không nhịn được “bùm” một tiếng quỳ ở trên mặt đất, ánh mắt hồn bay phách lạc nhìn bóng dáng tao nhã như ngọc.
Đại Đạo, đại diện cho tất cả, đây là sự tồn tại bọn họ không thể nghĩ đến.
Trên thế giới này, sao có thể có người thật sự tu luyện tới Đại Đạo? lần đầu tiên trong lòng Bàn Cổ xuất hiện tuyệt vọng.
Cho dù ban đầu khi hắn khai thiên cũng không tuyệt vọng như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận