Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 759 - Không thể độ hóa nhưng có thể lừa gạt

Da mặt Đường Tăng run lên, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài, không nói gì Tôn Ngộ Không nữa.
Không chiếm lý, nói chuyện không tự tin!
Trải qua việc này, Đường Tăng cũng không ngủ được, lại lấy mõ ra gõ.
“Tại sao lại gõ nữa?” Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ nói.
Mỗi đêm hắn đều luyện hóa cấm chế bên trong Kim Cô bổng, nhưng Đường Tăng niệm kinh khiến đầu hắn đau nhức.
Đường Tăng: “Niệm đoạn bàn nhược kinh, cầu phật tổ khoan thứ cho tội lỗi của bọn họ.”
Nhưng Như Lai không muốn tha thứ cho tội nghiệt của đám hòa thượng này, hắn còn có tâm giết chết đám hòa thượng này.
Làm hại hắn thua một cây Tiên Thiên hà thủ ô.
Mấu chốt là, lúc này trong đám người “bán sỉ bán lẻ đan dược” đó đều là tiếng cười chế nhạo.
Bán sỉ bán lẻ đan dược: “Haha, trận này thắng đơn giản quá nhỉ?”
Thái Nhị chân nhân: “Phật môn quả nhiên có chỗ che giấu.”
Phù Nguyên Tiên Ông: “Ta thấy không đi lấy kinh phật cũng được, ngay cả hòa thượng cũng không độ hóa được thì làm sao có thể độ hóa thế nhân?”
“Không thể độ hóa thế nhân nhưng có thể lừa dối thế nhân mà! Hahahaha…”
Như Lai nhìn những bình luận này, vẻ mặt sa sầm.
Mà khuôn mặt Quan âm cũng đen lại.
Thiền viện này chủ yếu cung phụng nàng, đức hạnh của nhà sư trong thiền viện tồi tệ như vậy, đương nhiên có ảnh hưởng đến danh dự của nàng nhất.
Không biết phải cứu thế nào đây?
Trong mắt Quan âm lóe lên một tia sáng.
Cho dù nhà sư bên trong liều mạng dập lửa thì ngọn lửa trong Quan âm thiền viện vẫn cháy suốt đêm mới dần tắt.
Chỉ thấy thiền viện lớn như vậy đã không còn phòng nào được nguyên vẹn, toàn bộ đều bị cháy sạch chỉ còn lại mấy cây trụ đá đen sì lẻ loi đứng đó.
Những nhà sư đó đều rối loạn, chật vật không chịu nổi, tất cả đều trong tình trạng kiệt sức ngồi dưới đất, nhìn thiền viện bị thiêu hủy mà không lên tiếng.
Bọn họ không rõ, sao mọi chuyện lại thành như vậy?
“Két.”
Đúng lúc này, đám người đột nhiên nghe tiếng mở cửa vang lên.
Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy hầu tử mặt đầy lông lá đó và Đường Tăng ung dung bước ra khỏi phòng.
“Quỷ, quỷ!”
Những hòa thượng đó thấy hai người thì sợ hãi chạy trối chết, đều tưởng hai người là quỷ.
“Xem xem, đây chính là hòa thượng đến quỷ cũng sợ, sao còn phổ độ vong hồn?” Tôn Ngộ Không giễu cợt nói với Đường Tăng.
Khuôn mặt Đường Tăng vô cảm, hắn nói với mấy hòa thượng này: “Chúng ta không phải quỷ, các ngươi nhanh đi nói cho lão viện chủ, bảo hắn trả áo cà sa cho ta, ta phải lập tức lên đường xuất phát rồi.”
Quảng Mưu thấy Đường Tăng thật sự không giống quỷ thì giật mình nói: “Hôm qua lửa lớn như vậy, các ngươi ở trong phòng sao lại không có chuyện gì?”
Tôn Ngộ Không cười haha nói: “Đừng nói đến chút lửa tầm thường đó của các ngươi, cho dù các ngươi dùng Thái Dương Chân Hỏa đốt chúng ta, chúng ta cũng sẽ không nhíu mày.”
Thấy ý tứ trong lời nói của Tôn Ngộ Không, dường như đã biết chuyện bọn họ phóng hỏa, Quảng Trí, Quảng Mưu và các hòa thượng khác nhìn nhau, không biết nên nói gì mới đúng.
“Còn không mau trả áo cà sa cho chúng ta?” Sắc mặt Tôn Ngộ Không lạnh lẽo, nhe răng quát lớn.
Quảng Trí, Quảng Mưu bị uy áp lạnh lẽo như băng của Tôn Ngộ Không làm sợ đến run rẩy, không dám chậm trễ, lập tức đi tìm lão viện chủ lấy áo cà sa.
Nhưng khi bọn họ chạy đến phòng của lão viện chủ lại phát hiện lão viện chủ đã treo cổ tự sát.
Còn để lại một phong thư, nói mình không nên nổi lên lòng tham, đồng ý đề nghị giết người của Quảng Trí, Quảng Mưu, hắn cảm thấy thẹn với phật tổ, thẹn với Quan âm Bồ Tát, tâm khó yên, cho nên lấy cái chết tạ tội.
“A di đà phật.”
Đường Tăng thấy di thư của Kim Trì trưởng lão, không khỏi chắp hai tay, cao giọng đọc một câu phật hiệu: “Kim Trì trưởng lão có thể chủ động nhận sai lầm của mình, lựa chọn cái chết để tạ tội, cũng xem như đáng quý, không uổng công học theo phật.”
Nói xong, lập tức đọc vãng sinh chú cho Kim Trì trưởng lão.
Trong mắt Tôn Ngộ Không lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kim Trì trưởng lão này vì để lấy được áo cà sa còn có lòng giết người, kết quả đảo mắt một cái đã đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, còn lấy cái chết tạ tội.
Tính cách này phân liệt à?
Hắn đi tới bên người Quảng Trí, Quảng Mưu, hỏi hai người kia: “Phong thư này là bút tích của Kim Trì trưởng lão sao?”
Quảng Trí, Quảng Mưu gật đầu nói: “Là bút tích của trưởng lão, nếu ngươi không tin thì trong phòng đó còn có thư của trưởng lão có thể dùng để đối chiếu.”
Tôn Ngộ Không đi tới tìm thư từ trước kia của Kim Trì trưởng lão để so sánh, quả nhiên chữ trên di thư cũng không khác gì chữ trên thư.
Thật là kỳ lạ.
Nhóm thảo luận Tây Du.
Một con chuột Đa Bảo thở dài nói: “Kim Trì trưởng lão có thể lấy cái chết để tạ tội, có thể thấy hắn chỉ là nổi lên lòng tham trong thoáng chốc, bản tính cũng không xấu.”
Tụng ta tên thật có thể được siêu thoát: “Nói rất đúng, tà ma mặc dù mỗi giờ mỗi khắc đều đang dụ hoặc người trần rơi vào vực sâu dục vọng, nhưng tu hành Phật pháp rốt cuộc có thể giúp kiên trì bản tâm.”
Bụng lớn dung nhân (Di Lặc): “Bể dục vô biên, chỉ có Phật pháp có thể độ được.”
Bán buôn bán lẻ đan dược: “Một kẻ sợ tội tự sát, nói đến giống như bằng chứng Niết Bàn, có cái gì hay mà khỏe khoang.”
Chuyên nghiệp sửa chữa Tiên thiên linh bảo: “Tu hành Phật pháp hơn hai trăm năm, kết quả tuỳ tiện liền bị tham niệm che đậy tâm trí, Phật pháp đúng thật là lợi hại a!”
Hai bên Phật giáo và Đạo giáo lại bắt đầu lẫn nhau chế giễu hàng ngày.
“A, cà sa gấm của chúng ta đâu?”
Tôn Ngộ Không tìm một vòng, nhưng không trông thấy cà sa gấm, không khỏi trầm giọng hỏi Quảng Trí, Quảng Mưu.
Nghe được không thấy cà sa đâu, Đường Tăng cũng không khỏi có chút hoảng loạn, vì vậy mà dừng lại việc niệm kinh.
Quảng Trí nghi ngờ hỏi: “Khả năng tối hôm qua đã bị lửa lớn thiêu hủy đi?”
Tôn Ngộ Không cười lạnh nói: “Chiếc cà sa này là Như Lai lão nhi ban cho Đường Tăng, đó chính là tiên thiên pháp bảo, làm sao có thể bị lửa thường thiêu hủy? Nhất định là các ngươi giấu đi.”
“Oan uổng a.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận