Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1591 - Ngươi có hiểu lầm gì với Thánh Nhân vậy

Võ Chiếu gật đầu nói: “Hắn ưu tú như vậy đấy, trong lòng ta, hắn chính là người hoàn mỹ nhất trong cả Hồng Mông này.”
Phụt!
Công Tôn Tập Nhã ở trong lòng, trực tiếp phun ra ba lít lão huyết.
Hắn không nghĩ tới, Võ Chiếu cao lãnh lại nói ra lời trắng ra, buồn nôn như vậy, đây không phải là chó liếm à?
“Chẳng lẽ hắn là Thánh Nhân hay sao?”
Công Tôn Tập Nhã không phục hỏi.
“Thánh Nhân?”
Trên mặt Võ Chiếu lộ ra một tia biểu cảm khó có thể dùng lời diễn tả: “Thánh Nhân ở trước mặt hắn, cũng phải khom lưng quỳ gối.”
Công Tôn Tập Nhã: “…”
Công Tôn Ương: “…”
Bọn họ cảm thấy, Võ Chiếu nhất định là bị ái tình làm choáng váng đầu óc.
Ngay cả đứa trẻ ba tuổi trong thế giới này cũng biết, Thánh Nhân là tồn tại chí cao vô thượng nhất Hồng Hoang, bất tử bất diệt, vô trần vô cấu, không gì không làm được, nhìn chúng sinh như sâu kiến.
Tồn tại chí cao, nhân vật tuyệt thế lấy thiên địa làm bàn cờ như vậy, làm sao có thể khom lưng quỳ gối với người khác?
Có thể à?
Đây không phải là nói bậy hả?
Người khác là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Võ Chiếu là thấy tình nhân trở thành não tàn luôn à!
Đây vẫn là Võ Chiếu quyền khuynh triều dã, càn khôn độc đoán trong tiểu thuyết sao?
Đây quả thực còn não tàn hơn fan cuồng nữa.
Công Tôn Ương cũng cảm thấy Võ Chiếu đang nói quá sự thật.
Thánh Nhân, làm sao có thể khom lưng quỳ gối?
Vĩnh viễn cũng không thể!
Công Tôn Tập Nhã trong lòng lảm nhảm không thôi, trên mặt lại bất động thanh sắc, vô cùng lãnh đạm nói: “Ta cảm thấy, ngươi có hiểu lầm gì đó với Thánh Nhân, Thánh Nhân, sẽ không khom lưng quỳ gối.”
Võ Chiếu bình tĩnh nói: “Là ngươi vẫn chưa rõ ràng thực lực của Lý tiền bối.”
Nàng đã hoàn toàn từ trong thân phận Thánh Nhân của Công Tôn Tập Nhã, lấy lại tinh thần, lần nữa khôi phục bình tĩnh thong dong.
Thánh Nhân thì thế nào?
Thánh Nhân ở trước mặt Lý tiền bối, cũng chỉ là sâu kiến.
Công Tôn Tập Nhã lại không biết suy nghĩ trong lòng Võ Chiếu, hắn cười khẩy nói: “Chẳng lẽ, hắn còn lợi hại hơn cả Thánh Nhân?”
Võ Chiếu không trả lời vấn đề Công Tôn Tập Nhã, mà là dời đi trọng tâm câu chuyện, nói: “Nếu ngươi đã là Thánh Nhân, nhất định không muốn vì ta hiệu lực, đề nghị của ta lúc trước, đến đây thôi. Nhưng mà, vẫn nhắc nhở ngươi một câu, cho dù ngươi là Thánh Nhân, cũng không thể ở trong địa giới Tiên Đường, làm trái với pháp luật Tiên Đường. Nếu không, cho dù là Thánh Nhân, cũng không thể thoát khỏi chế tài của luật pháp Tiên Đường!”
Nói xong, Võ Chiếu xoay người, chuẩn bị rời khỏi thư phòng.
Nàng không hề lo lắng cho Công Tôn Tập Nhã.
Dẫu sao, nàng cũng là đại biểu Tiên Đường.
Công Tôn Tập Nhã nhìn bóng lưng cao gầy của Võ Chiếu, sắc mặt biến đổi bất định, tỏ ra cực kỳ phức tạp, dường như đang quyết định gì đó.
Sự khinh thường của Võ Chiếu với hắn, và sự tôn sùng của nàng với Lý Nguyên, làm cho hắn cực kỳ bất mãn.
Hắn muốn cho Võ Chiếu một giáo huấn, để bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Nghĩ tới đây, Công Tôn Tập Nhã vào khoảnh khắc Võ Chiếu sắp đi ra cửa, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Có một câu, ngươi từng nghe chưa.”
“Câu gì?”
Võ Chiếu dừng bước hỏi, nhưng nàng không hề quay đầu.
Công Tôn Tập Nhã gằn từng chữ một: “Thánh Nhân không thể nhục!”
Võ Chiếu cau mày, trong lòng âm thầm sinh ra đề phòng, nói: “Ngươi muốn biểu đạt cái gì?”
Công Tôn Tập Nhã: “Ngươi bất kính với ta, chẳng lẽ còn muốn dễ dàng như vậy rời đi nơi này sao?”
Công Tôn Ương thấy hai bên giương cung bạt kiếm, tâm trạng tức khắc trở nên vô cùng căng thẳng.
Một người là thừa tướng Tiên Đường, một người có thể là Thánh Nhân, hai bên xung đột, sẽ là kết quả gì?
Công Tôn Ương không biết.
Võ Chiếu: “Ta không hề bất kính với ngươi.”
Công Tôn Tập Nhã hờ hững nói: “Thế nhưng mưu toan để ta hiệu lực, gặp mặt khôg hành lễ với ta, còn cố uy hiếp ta, đây chẳng lẽ không phải bất kính với ta à?”
Võ Chiếu: “Ngươi muốn thế nào?”
“Mạo phạm.”
Công Tôn Tập Nhã: “Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi dập đầu, xin lỗi ta, ta không so đo sự mạo phạm vô lý của ngươi nữa.”
Công Tôn Ương nghe thấy yêu cầu của con trai mình, tâm trạng càng thêm căng thẳng.
Bảo Võ Chiếu dập đầu quỳ xuống, đây là không chừa chút mặt mũi nào cho đối phương đó?
Võ Chiếu có thể đồng ý không?
Nếu như Võ Chiếu không đồng ý, phải làm sao mới tốt?
Chẳng lẽ con trai phải tự mình động thủ giáo huấn đối phương?
Trước hết không nói con trai có thể giáo huấn đối phương hay không, cho dù có thể, nhưng giáo huấn Võ Chiếu, nhất định sẽ chọc đến cả Tiên Đường.
Trái lại con trai của ta có thể ứng phó được không?
Trong lòng Công Tôn Ương tràn đầy lo lắng!
Võ Chiếu cau mày, giải thích: “Trước đó ta không biết ngươi là Thánh Nhân, cũng không phải cố ý định mạo phạm. Lại nói, ta đại biểu Tiên Đường mời chào ngươi, cũng chưa nói tới mạo phạm.”
Công Tôn Tập Nhã lạnh lùng nói: “Nói như vậy, ngươi không dự định xin lỗi?”
Trên mặt Võ Chiếu do dự một hồi, giọng điệu áy náy: “Nếu vừa rồi ta mạo phạm đến ngươi, ta tỏ ý xin lỗi.”
Công Tôn Tập Nhã thấy Võ Chiếu xin lỗi, trong lòng không khỏi tràn đầy sảng khoái.
Hừ, không phải ngươi cao ngạo à?
Không phải ngươi khinh thường ta à?
Bây giờ, ta muốn nói cho ngươi, cái gì gọi là không với cao nổi!
Trong lòng Công Tôn Ương cũng tràn ngập hưng phấn.
Hắn không nghĩ tới, Võ thừa tướng quyền khuynh triều dã, lại thực sự xin lỗi nhận sai với con trai hắn.
con trai lợi hại!
Công Tôn Tập Nhã không vì vậy mà bỏ qua cho Võ Chiếu, hắn lại nói: “Còn phải quỳ xuống dập đầu.”
Võ Chiếu thấy Công Tôn Tập Nhã không buông không bỏ, sắc mặt không khỏi trầm xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Ngoài ngày lễ trọng đại ra, văn võ bá quan cho dù gặp Nữ hoàng bệ hạ, cũng không cần quỳ xuống. Ta là thừa tướng Tiên Đường, mọi cử động đều đại biểu hình tượng Tiên Đường, cho dù gặp mặt Ngọc Đế, Như Lai, và Thánh Nhân khác, cũng chỉ cần khom người chắp tay là được, không cần quỳ xuống, ta tự nhiên không thể quỳ xuống với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận