Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 470 - Di Lặc, trước ngạo mạn, sau cung kính!

Nụ cười hiền hòa trên mặt, cũng trở thành nghẹn họng nhìn trân trối, hoảng sợ vạn phần.
Sức mạnh của mấy chữ Lý tiền bối, Thược Dược tiền bối, đối với Di Lặc, quả thực nặng hơn núi Bất Chu vạn lần.
Chỉ là tên khiến hắn không thể hô hấp! sao Thược Dược tiền bối tự mình đến tìm n Kiều Nga? Chẳng lẽ tiền bối và n Kiều Nga biết nhau, vậy phải sao bây giờ? Di Lặc nhịn xuống sợ hãi trong lòng, hắn giật mình một cái, nhảy lên từ trên đài sen.
Hắn gấp gáp khó dằn hỏi Khẩn Na La: “Giờ phút này, Thược Dược tiền bối ở nơi đâu? Ngươi đủ thất lễ, ta muốn tự mình đi nghênh đón lão nhân gia nàng.”
Khẩn Na La nói: “Giờ phút này, tiền bối đang ở cửa, ta mời nàng vào đại sảnh ngồi, nhưng lão nhân gia nàng nói còn phải đi về, sai ta nhanh dẫn người hoàn hảo không thương tổn gì ra ngoài cho nàng.”
Hắn liếc nhìn n Kiều Nga, tiến tới bên tai Di Lặc thấp giọng nói: “Nếu như thiếu nửa sợi tóc, rút sạch linh hồn của chúng ta, lấy ra đốt đèn trời.”
Hoàn hảo không thương tổn gì, dẫn ra ngoài, đốt đèn trời! Từng chữ rơi vào trong tai Di Lặc, khiến hắn không thở nổi.
Chẳng qua là trong nháy mắt, mồ hôi lạnh hiện đầy trán của hắn.
Trong lòng Di Lặc lại càng không ngừng kêu khổ.
Thược Dược tiền bối, nếu như lão nhân gia người sớm tới mấy hơi thời gian, ta không thi triển thuật phổ độ với n Kiều Nga, khi đó tất cả dễ nói, nhưng bây giờ... Đây mới thật là muốn mạng già!
Di Lặc liếc nhìn n Kiều Nga còn lơ lửng ở giữa không trung.
Vốn dĩ cho là con kiến hôi, không nghĩ tới thì ra là đó là một tổ tông! Hắn nhanh chóng rút pháp thuật, nhẹ nhàng để n Kiều Nga xuống.
“n cô nương, cái này, tất cả đều là hiểu lầm, ta cung tiễn n cô nương đi ra ngoài.”
Di Lặc chen chúc làm ra một bộ cười còn khó chịu hơn so với khóc lóc, cả mặt ân cần nói với n Kiều Nga.
Thân thể lại kéo lê vài phần.
Giờ phút này trong lòng n Kiều Nga vẫn còn ngốc nghếch.
Rõ ràng Yêu tăng muốn bất lợi đối với ta, còn sử dụng cực hình đối với ta, nhưng vì sao đột nhiên thay đổi: Trước ngạo mạn, sau cung kính.
Lý tiền bối, Thược Dược tiền bối, đây là ai vậy?
Tại sao Di Lặc nghe thấy tên hai người này, có biểu hiện sợ hãi như vậy?
Hắn là quốc sư, dưới một người trên vạn người, ai có thể khiến hắn thất thố như thế?
Hơn nữa, Di Lặc gọi cũng quá kỳ quái.
Nếu Thược Dược là nữ bộc của Lý tiền bối, sao Di Lặc gọi một nữ bộc là tiền bối, đây không phải là rối loạn quy chụp sao? Hơn nữa, ta không nhớ rõ bản thân biết Lý tiền bối gì đó, Thược Dược tiền bối. Vô số nghi vấn tràn ngập ở trong đầu óc n Kiều Nga, khiến nàng trăm mối vẫn không có cách giải.
Chẳng qua, n Kiều Nga có thể khẳng định một chút, Di Lặc vô cùng sợ hai người Lý tiền bối và Thược Dược tiền bối thần bí khó lường, hoàn toàn không dám vi phạm lệnh đối phương.
Mà Thược Dược tiền bối là đặc biệt tới đón nàng rời đi, hơn nữa còn muốn Di Lặc đưa nàng hoàn hảo không thương tổn gì ra ngoài.
Có lẽ, ta mượn lần này báo thù cho phụ thân.
Nghĩ tới đây, n Kiều Nga lập tức xuất kiếm bất ngờ đâm về phía ngực Di Lặc.
Mặc dù Di Lặc phát hiện ý đồ của n Kiều Nga, nhưng hắn không ngăn cản.
Đây là tổ tông, đâm là đâm sao?
Để nàng bớt giận.
Chỉ cần đưa ra ngoài là được!
“Vụt.”
Bảo kiếm thuận lợi đâm trúng vị trí ngực của Di Lặc, song bảo kiếm bị áo cà sa của Di Lặc ngăn trở, gần như là không đâm vào được.
n Kiều Nga khiếp sợ không thôi, nàng chưa từ bỏ ý định đối với Di Lặc, không ngừng tung kiếm.
Nhưng, cho dù...
Bảo kiếm chém vào đầu trọc của Di Lặc, vẫn là chém vào trên y phục của Di Lặc, tay n Kiều Nga chém đến tê rần, không để lại một vết đao trên người Di Lặc.
n Kiều Nga mới biết rốt cuộc thực lực của mình và Di Lặc chênh lệch lớn đến bao nhiêu.
Cho dù đối phương tùy ý để nàng chém giết, nàng không làm gì được đối phương.
Phát hiện này khiến n Kiều Nga cảm thấy tuyệt vọng.
Di Lặc chờ sau khi n Kiều Nga chém mệt mỏi, lúc này mới thiện ý nói: “n cô nương hết giận, hết giận! Chúng ta vẫn nhanh ra ngoài, không để Thược Dược tiền bối chờ lâu.”
n Kiều Nga thấy Di Lặc lại không chút tức giận đối với việc nàng ám sát, trong lòng càng kinh hãi.
Rốt cuộc Thược Dược tiền bối là ai? Chỉ là ngươi không tức giận mặc dù ta không giết được ngươi, chỉ là có thể nhục nhã ngươi một chút, ghê tởm ngươi một chút.
Khấn như thế, n Kiều Nga lập tức cầm vỏ đao đánh vào mặt Di Lặc.
Di Lặc thấy thế, trong mắt lập tức sắc mặt hiện lên một chút giận dữ.
Chẳng qua, lập tức, sắc mặt giận dữ biến thành tràn đầy bất đắc dĩ.
Đây là người Thược Dược tiền bối muốn, không đắc tội được! Hắn không tránh né, tùy ý để vỏ đao n Kiều Nga đánh trên gương mặt của hắn.
Mặc dù n Kiều Nga gần như đánh hắn không đau, chẳng qua, Di Lặc lại cảm giác mình chịu nhục nhã thật lớn.
n Kiều Nga thấy Di Lặc lại không tránh không trốn, trong lòng càng ngạc nhiên.
Ngươi đã không trốn, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.
“Ba ba ba…”
Kết quả là, n Kiều Nga dùng vỏ đao, ra động tác bạt tai Di Lặc.
Mặc dù Di Lặc không cảm thấy đau, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Nghĩ hắn đường đường là đệ tử của Thánh Nhân, quốc sư Thương triều, sao lại bị một nữ tử bạt tai như thế, hắn không thể phản kháng, khuôn mặt còn phải tươi cười đón chào.
Lòng Di Lặc đang hộc máu.
Khẩn Na La bên cạnh mắt xem mũi, lỗ mũi miệng, miệng nhìn tim, một bộ dáng không nhìn thấy dáng vẻ.
không biết đánh bao lâu, đánh bao nhiêu bạt tai, vỏ đao cũng cong rồi, tay n Kiều Nga đánh cũng mệt mỏi.
Di Lặc thấy thế, nhanh chóng cất giọng lấy lòng nói: “n cô nương, bây giờ có thể đi chứ, thật không thể để Thược Dược tiền bối chờ lâu.”
Mặc dù n Kiều Nga đánh cho Di Lặc một trận nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.
Di Lặc xui khiến Trụ vương, làm hại cha Tỷ Can của nàng chết thảm, nàng hận không lột được da của Di Lặc và Trụ vương, móc trái tim của bọn họ ra, mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận