Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 359 - Một luồng Hồng mông tử khí bí ẩn cuối cùng

Cũng đúng, nếu Hồng mông tử khí thật sự bị ba người Côn Bằng, Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất lấy được thì chỉ sợ đã thành Thánh từ lâu, kết cục của lượng kiếp Vu Yêu cũng vì vậy mà thay đổi.
Suy nghĩ một chút, hắn lập tức hỏi Lý Nguyên: “Lý lão đệ, ngươi có thể thôi toán ra Hồng mông tử khí ở đâu không?”
Côn Bằng thấy Thần Nông lại bảo Lý Nguyên suy tính ra chỗ Hồng mông tử khí rơi xuống thì không khỏi cười nhạt trong lòng.
Hồng mông tử khí là đại đạo chi cơ, trời sinh có thể che đậy thiên cơ, che giấu khí tức, chỉ có người có duyên mới gặp được, cho dù là Thánh Nhân không thể thôi toán ra, chứ càng đừng nói đến một Địa Tiên kỳ.
Lý Nguyên không để ý nói: “Sau khi ngươi chết, Hồng mông tử khí mất đi chủ nhân, còn nó ẩn vào không trung. Sau này Vu Yêu rút lui, Nhân tộc quật khởi, Đại Vũ đúc cửu đỉnh lấy trấn Cửu Châu, Hồng mông tử khí đã hóa thành Cửu Châu long khí, dùng để bảo vệ Nhân Hoàng.”
Đây cũng là lý do vì sao Nhân Hoàng rõ ràng không có tu vi gì nhưng bất kể là yêu ma quỷ quái, thậm chí là Thánh Nhân không dám ra tay với Nhân Hoàng.
Bởi vì Nhân Hoàng ngoại trừ khí vận Nhân tộc ra còn có Hồng mông tử khí biến thành long khí chấn nhiếp chư thiên, khiến tà ma tránh né.
Thần Nông nghe Lý Nguyên giải thích xong thì không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào lại là nhân vật chính của thiên địa, cho dù là Long Phượng Kỳ Lân chi vương hay là Vu Yêu đại đế, nhưng đều không có được long khí mà Nhân Hoàng Nhân tộc có được.
Thảo nào sau khi hắn chết, lại chuyển kiếp thành Thần Nông thị, cũng có thể thống lĩnh Nhân tộc.
Hóa ra tất cả đều bởi vì có liên quan đến Hồng mông tử khí.
Chuyện ở hồng hoang này quả thực lại một vòng nối tiếp một vòng, nhất ẩm nhất trác, tất cả đều là nhân quả.
Côn Bằng lão tổ cũng là người có đầu óc sáng suốt, có trí tuệ thông minh, hắn nghĩ một chút thì cũng biết Lý Nguyên nói không sai.
Hắn hoàn toàn không ngờ, Hồng mông tử khí mình nhớ mãi không quên lại biến thành long khí của Nhân Hoàng.
Trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần.
Như vậy, e rằng vĩnh viễn không có cơ hội tìm được Hồng mông tử khí, vĩnh viễn không thể thành Thánh.
Nghĩ đến đây, Côn Bằng lão tổ cảm thấy trong lòng chảy máu.
Đồng thời, hận ý của hắn với Hồng Vân không khỏi sâu thêm một phần.
Nếu không phải trước đây Hồng Vân lão tổ nhường lại chỗ, hiện giờ hắn cũng đã thành Thánh rồi.
Dù sao hắn không dám hận Tây Phương Nhị Thánh, cũng chỉ có thể chuyển tất cả nỗi hận thù lên người Hồng Vân.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức lạnh lùng nói với Thần Nông:
“Nếu Hồng mông tử khí đã không còn, mối thù của ta và ngươi vĩnh viễn không thể nào hòa giải. Không cần nói nhảm nhiều nữa, nể mặt của Nữ Oa đạo nhân, ta cho ngươi một ít thể diện, ngươi tự ra tay kết liễu chính mình đi.”
Đối mặt với Côn Bằng lão tổ, Thần Nông vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Thực sự là người không có lòng hại hổ, hổ lại có ý hại người!
Hắn cười khổ hỏi Lý Nguyên một câu: “Lý lão đệ, ngươi tính cho ta xem, hôm nay có phải ngày đại nạn của ta không?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ở trong nhà của ta, không có ngày đại nạn gì.”
Bây giờ Thần Nông tới chỗ này của hắn làm khách, hắn đương nhiên không có khả năng ngồi xem Thần Nông bị Côn Bằng lão tổ chém giết.
Sắc mặt Thần Nông thả lỏng, nói: “Ta yên tâm rồi.”
Hắn từng nghe Nữ Oa và Trấn Nguyên Tử nói về bản lĩnh của Lý Nguyên, biết rằng Thánh Nhân cũng đều kiêng kỵ Lý Nguyên.
Vì vậy Thần Nông nghe Lý Nguyên nói thì hắn biết chính mình không gặp nguy hiểm.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Thần Nông uống một ly rượu, sau đó cầm quân cờ, bắt đầu tiếp tục đánh cờ.
Thế mà lại không hề để ý tới Côn Bằng lão tổ bên cạnh.
Mà Lý Nguyên, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không đặt ở trên người Côn Bằng lão tổ.
Côn Bằng lão tổ thấy mình lại bị Thần Nông và Lý Nguyên coi nhẹ, lửa giận trong lòng nháy mắt vọt tới đỉnh đầu.
Ngoài mấy Thánh Nhân từng vô lễ với hắn như vậy, còn chưa có bất cứ người nào, dám coi nhẹ hắn như thế.
Rốt cuộc vì sao bọn họ tự tin như thế? Côn Bằng lão tổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Nguyên, hắn hiểu, tất cả nguyên nhân đều ở trên người tu sĩ Địa Tiên kỳ.
Quả thật thuật thôi diễn của đối phương khiến hắn khiếp sợ không thôi.
Chỉ là thôi diễn không thể đại diện tu vi.
Nghĩ tới đây, khí thế trên người Côn Bằng lão tổ bỗng bùng phát, một luồng uy áp thổi quét dòng sông vĩnh hằng, khuếch tán ra bốn phía.
Chỉ thấy quanh người hắn có ba ngàn yêu văn quanh quẩn, từng yêu văn đại diện một chân ngôn pháp tắc, tràn đầy đạo vận vô tận và năng lượng cuồng bạo.
Khí thế như vậy, theo lý thuyết ngay cả Hỗn Độn cũng có thể khuấy động, nhật nguyệt cũng có thể chìm nổi, dòng sông thời không sắp sụp xuống hỏng mất.
Nhưng trong viện lại vẫn yên bình như lúc ban đầu, không quan tâm…
Là hoa cỏ hay là cây cối, ngay cả một chiếc lá không rung động chút nào.
Lý Nguyên và Thần Nông vẫn đang đánh cờ, dường như căn bản không cảm nhận được khí thế cuồng bạo của Côn Bằng.
Đột nhiên Côn Bằng lão tổ cảm thấy không khí rất lúng túng.
Rõ ràng bản thân phóng ra toàn bộ uy áp chuẩn thánh đại viên mãn, nhưng đối thủ lại thờ ơ, hắn không khỏi có một loại cảm giác vô lực đánh lên bông.
Ngoài lúng túng, trong lòng Côn Bằng lại càng ngạc nhiên nghi ngờ không ổn.
Khí thế của mình, có thể khiến hư không bể tan tành, thời gian đứt gãy, nhưng vì cái gì mà bên trong viện vẫn phong đạm vân khinh, Lý Nguyên và Thần Nông không chịu một chút ảnh hưởng nào.
!uái dị, quá quái dị.
Hắn phát hiện, kể từ khi hắn đi tới viện, khắp nơi lộ ra quái dị.
Tu sĩ Địa Tiên kỳ kia, quá không bình thường! Côn Bằng lão tổ không khỏi chần chừ.
Hắn muốn ra tay, giải quyết vĩnh viễn phiền toái Hồng Vân, sau đó lập tức trở về Yêu Sư cung của hắn.
Nhưng hiện trường để lộ quái dị, lại khiến hắn hơi không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận