Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1370 - Cổng nhà ai mà lại có thể quý đến thế?

Lâm Mặc mang theo nghi hoặc, nhanh chóng đi về phía trước nhìn sang phải.
Chỉ thấy phía trước bên phải có mỗi cây dương hòe cành lá xum xuê, hoa trắng như tuyết đứng sừng sững trước cổng một tòa trạch viện.
Lá của cây dương hòe này trông như phỉ thúy, cành như ngọc bích, tỏa sáng rực rỡ, vô cùng quỷ dị.
Không lẽ nó chính là Hỗn độn linh căn?
Lâm Mặc thấy hơi khó tin.
Hỗn độn linh căn dài vậy sao, cũng quá lớn đi.
Hắn định đến gần cây dương hòe xem kỹ một chút.
Vừa mới tới trước cổng còn chưa kịp nhìn cây dương hòe thì ngay lúc này, trước mặt Lâm Mặc lại xuất hiện thêm mấy cái thông báo.
“Phía trước ký chủ phát hiện hai món Tiên thiên chí bảo, vòng âm Dương Hỗn Nguyên.”
“Phía trước ký chủ phát hiện tuyệt thế tài liệu, Hỗn Độn xích đồng.”
“Phía trước ký chủ phát hiện hồn phách Hỗn Độn Ma Thần.”
Lâm Mặc nhìn ba cái thông cái này, trong đầu xuất hiện dấu chấm hỏi to đùng.
Tiên thiên chí bảo, Hỗn Độn xích đồng, Ma Thần hồn phách, đây đều là bảo vật cao cấp nhất của thế giới này.
Sao mà thoáng cái đã xuất hiện ba món?
Không phải nói là có thể ngộ không thể cầu à?
Mà ta có thấy dấu tích của bảo vật đâu?
Trước ta chỉ có mỗi cái cổng, không còn vật gì khác nữa.
Không lẽ ngay cả cái cổng này cũng là chí bảo?
Lâm Mặc quan sát cái cổng trong chốc lát.
Cái cổng chỉ được làm từ vật liệu đồng bình thường, trên cổng có hai cái vòng đập cửa, mỗi cái vòng đập cửa được một con thú dữ tợn ngậm lấy.
Nhưng chung quy Lâm Mặc vẫn không nhìn ra cái cổng này có gì giống chí bảo.
Vòng âm Dương Hỗn Nguyên, chẳng lẽ là hai cái vòng đập cửa này?
Hồn phách Hỗn Độn Ma Thần không lẽ là hai cái đầu thú?
Hỗn Độn xích đồng, lẽ nào cái cổng đồng này?
Điều này cũng thật bất khả tư nghị đi?
Cổng nhà ai mà lại có thể quý giá như vậy?
Lâm Mặc khó tin, đứng nghiên cứu hai cái vòng đập cửa, đầu thú và cả cái cổng đồng trong chốc lát.
Chế tác vô cùng đẹp mắt, trên hai cái vòng đập cửa còn có hoa văn kỳ lạ, rất thần bí còn những thứ khác hắn không nhìn ra có gì khác lạ.
“Két…”
Ngay lúc Lâm Mặc đang nghiên cứu cái cổng, cánh cổng đột nhiên mở ra từ bên trong.
Chỉ thấy đứng sau cánh cổng là một ông lão lưng còng, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt lại thâm sâu lạ thường cùng với một con chó mực lớn không lông.
Một người, một chó nhìn chằm chằm Lâm Mặc.
Lâm Mặc bị ông lão và con chó mực nhìn, hơi hoảng sợ.
Hắn cảm thấy như bị vị hai vị ma thần tuyệt thế của Hồng Mông đứng ở trên nhìn xuống, bản thân vừa nhỏ bé vừa bất lực.
Nén lại nỗi khiếp sợ trong lòng, Lâm Mặc vội bước tới chắp tay chào ông lão: “Tại hạ Lâm Mặc, bái kiến lão bá.”
“Có chuyện gì không?”
Dương Hòe mặt không đổi sắc hỏi.
Lâm Mặc lúng túng: “Chỉ là ta thấy cổng này rất đẹp nên kiềm được nhìn thêm một lúc, có chỗ thất lễ, kính xin lão bá thứ lỗi.”
Đột nhiên Lâm Mặc thấy trước mặt mình lại xuất hiện thêm hai cái thông báo.
“Phía trước ký chỉ, phát hiện một con Hỗn Độn hung thú – Thi Hống thú, cực kỳ nguy hiểm.”
“Phía trước ký chủ, phái hiện vài cây Hỗn độn linh căn.”
Thi Hống thú?
Lại còn cực kì nguy hiểm?
Lâm Mặc trợn tròn hai mắt, hắn không thấy xung quanh có cái gì cực kỳ nguy hiểm cả?
Trước mặt hắn chỉ có mỗi một con chó mực.
Không lẽ con chó mực này chính là Thi Hống thú?
Chuyện này sao có thể?
Lâm Mặc vô cùng khó tin.
Hơn nữa, trang viên lần trước nhìn thấy ở Mã gia thôn dường như có ẩn chứa điều phi phàm, bây giờ ở phủ đệ này, bàn tay vàng cũng thông báo có điều phi thường.
Nơi phi phàm ở thế này có phải hơi nhiều rồi không?
Ngay lúc tâm tư Lâm Mặc đang rối rắm, hắn nghe ông lão bá kia lần nữa lên tiếng.
“Nếu không có chuyện gì khác thì đừng đi loanh quanh cổng nhà bọn ta.”
Lâm Mặc xấu hổ gật đầu: “Ta biết rồi. Cái kia..”
Hắn đầy tò mò hỏi Dương Hòe: “Ta thấy tòa trạch viện này bố trí xa hoa, mười phần khí phái, không biết là phủ đệ của vị lão gia nào?”
Dương Hòe đánh giá Lâm Mặc một cái, hỏi ngược lại: “Ta thấy ngươi ăn mặc kì quái, tóc chỉ dài mấy phân, không phải tăng không phải đạo cũng không người ở thế giới của bọn ta, không biết ngươi từ đâu tới?”
Lâm Mặc đang mặc áo khoác ngụy trang, quần leo núi cùng với một đôi giày lính đặc chiến màu đen.
So với cách ăn mặc của thế giới quả thật khác xa rất nhiều.
Chỉ là lúc gặp phải Lý Nguyên, Lý Nguyên không tỏ vẻ gì là kinh ngạc, mấy ngày nay ở Kỳ huyện, người dân của Kỳ huyện trừ lúc đầu nhìn hắn vài lần thì cũng có lộ ra vẻ gì quá kinh ngạc.
Thế nên, Lâm Mặc không để ý đến cách ăn mặc mình không phù hợp với thế giới này.
Cho tới hiện tại, hắn nghe Dương Hòe hỏi vậy mới chú ý đến cách ăn mặc có mình, quả thật hơi thiếu sót.
Nội tâm Lâm Mặc nhanh chóng xoay chuyển, nhưng trên mặt lại lộ tia hoảng sợ nào.
Hắn bình tĩnh đáp: “Lúc trước luôn ở trong núi tu luyện cùng với sư phụ, quần áo này là ta tự làm, đầu tóc cũng là tùy tiện cắt.”
Về phần từ đâu tới, hắn không trả lời.
“Vậy à.”
Dương Hòe tựa tiếu phi tiếu nói một câu.
Lâm Mặc cũng không biết phương đã tin hay là hoàn toàn không tin.
Nhưng vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của đối phương khiến hắn hơi hoảng sợ.
Hắn cảm giác, người này dường như có thể nhìn thấu được bí mật của hắn.
Nhưng đối phương chỉ là một ông lão gần đất xa trời, thật sự có thể nhìn thấu được bí mật của ta sao?
Lâm Mặc lại vô cùng nghi ngờ.
Hắn không cảm nhận được một chút chuyển động của pháp lực nào từ trên người của Dương Hòe.
“Đừng đi loanh quanh trước cổng nữa, ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của bọn ta.”
Dương Hòe nhắc Lâm Mặc một câu sau đó đóng cổng lại.
Trông thấy cánh cổng đóng lại, Lâm Mặc bỗng thấy không cam lòng đứng nhìn phủ đệ một chút.
Không biết là trong tòa phủ đệ này ảnh chứa bí mật gì?
“Cộc…cộc…cộc…”
Đúng lúc này, Lâm Mặc nghe một tràng tiếng vó ngựa từ xa truyền tới.
Hắn tò mò liếc nhìn.
Một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận