Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2066 - Thi Hống thú giả vờ!

Vả mặt, bị vả mặt thật sâu.
Ấm ức quá rồi!
Hắn nhẫn nhịn nghẹn khuất trong lòng, không cam lòng hỏi râu cá trê: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại cướp đoạt Thiên Hạ hội của ta?”
Râu cá trê nhún vai, tùy ý nói: “Chẳng tại sao cả, chỉ là ta đột nhiên đi tới nơi này, thấy hoàn cảnh nơi này không tồi, lại muốn tìm vài người đến hầu hạ ta, cho nên chuẩn bị làm bang chủ chơi đùa!”
Thì ra râu cá trê này không phải là ai khác, mà chính là Thi Hống thú mới được Lý Nguyên mãn hạn phóng thích.
Lúc trước hắn rời khỏi Kỳ huyện, sau khi tách ra khỏi Dương Hòe, Nê Côn, thì luôn lang thang không mục đích xung quanh hồng hoang.
Vất vả mới được tự do, đương nhiên hắn phải hưởng thụ một phen.
Hắn muốn uống rượu, ăn thịt, hắn muốn thanh sắc đại mã, muốn ngợp trong vàng son. Đương nhiên, muốn đạt được tất cả, chỉ một mình hắn chắc chắn là không được, hắn phải thành lập một thế lực chuyên hầu hạ hắn mới được.
Nhưng bản thân phài làm từng bước để thành lập thế lực, quá phiền phức, lại mất nhiều thời gian.
Chắc chắn không tiện bằng việc cướp một thế lực.
Vì thế, Thi Hống thú tùy ý tìm một môn phái thuận mắt, sau đó thi triển ra thực lực tuyệt đối ở trước mặt người của môn phái này, trực tiếp bổ đại trận hộ sơn môn phái, kể cả sơn môn thành hai.
Cứ như vậy, Thi Hống thú sẽ dễ dàng chiếm môn phái này làm của riêng.
Sau đó bắt đầu cuộc sống thoải mái của mình.
Mỗi ngày đều uống rượu, ăn thịt, cho người biểu diễn điệu nhảy nghê thường, sống thật sảng khoái.
Muốn nói, điều duy nhất của cuộc sống này khiến hắn cảm thấy tiếc nuối, chính là hương vị của rượu, thức ăn, linh quả trong môn phái này quá quá quá kém.
Hoàn toàn không thể sánh với rượu thơm món ngon trước đây công tử làm.
Nghe thấy lý do của râu cá trê, Hùng Bá suýt chút nữa thì buồn bực đến hộc máu.
Hồng hoang nhiều môn phái như vậy, người này tùy ý tìm môn phái, tại sao hết lần này tới lần khác lại tìm đến Thiên Hạ hội của mình?
Ta quá xui xẻo rồi đúng không?
Tiếp theo phải làm gì đây?
U Nhược lại có vẻ mặt bất mãn hỏi Thi Hống thú: “Sao con người ngươi có thể vô duyên vô cớ cướp đoạt cơ nghiệp của người khác, làm như vậy, ngươi không cảm thấy quá bá đạo sao?”
Thi Hống thú gật đầu nói: “Rất bá đạo, nhưng vậy thì sao?”
U Nhược: Hay cho một Thi Hống thú không nói lý, nàng rất đau buồn.
Thi Hống thú nói với Hùng Bá: “Hiện tại ngươi vẫn là tiếp tục tự tát mình đi, nếu không, để ta ra tay thì không đơn giản là hai mươi cái đâu.”
Đồng tử của Hùng Bá vừa chuyển, đột nhiên hắn kéo U Nhược bên cạnh nhanh chóng trốn về phía hư không bên ngoài đại sảnh một cách không báo trước.
Vậy mà lại chạy trốn!
Dù sao thì muốn hắn tự mình tát mình, đừng hòng!
Chẳng qua, thực lực của Thi Hống thú khiến Hùng Bá không dò được, Hùng Bá không dám liều mạng với hắn, chỉ đành tránh mũi nhọn trước, sau đó quyết định tiếp.
Thấy Hùng Bá muốn chạy trốn, Thi Hống thú không khỏi lộ ra nụ cười giễu.
Hắn vốn không lập tức khởi hành đuổi theo.
Ngược lại còn không chút hoang mang uống một ngụm rượu ngon.
Một mỹ nữ ngồi bên cạnh Thi Hống thú thấy thế, không khỏi nũng nịu hỏi Thi Hống thú:
“Bang chủ không đuổi theo sao? Hắn sắp chạy ra xa rồi.”
Thi Hống thú bình tĩnh nói: “Không sao, nhường cho hắn bay một lúc, hắn không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”
Tuy mọi người cảm thấy Thi Hống thú quá ngông cuồng, nhưng cũng không dám nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
Thi Hống thú uống một ngụm rượu, lập tức nói với những vũ nữ và người chơi nhạc: “Các ngươi đừng ngây ra nữa, tấu nhạc, nhảy múa tiếp đi.”
Vũ nữ và người chơi nhạc nghe vậy, không dám chậm trễ, vội vàng diễn tấu tiên nhạc tuyệt vời, nhảy múa thướt tha.
Thi Hống thú nhìn vũ đạo, sau đó không chút hoang mang vươn một ngón tay, nhẹ nhàng trượt một cái về phía hư không.
Lập tức, một dòng sông thời không rực rỡ xuất hiện trên đầu ngón tay của Thi Hống thú.
Ngay sau đó, hai bóng dáng quen thuộc bay ra từ bên trong dòng sông thời không.
Chính là Hùng Bá và U Nhược vừa rồi chạy trốn.
Nhìn thấy Hùng Bá, mọi người trong đại sảnh đều hít một hơi khí lạnh, bọn họ không ngờ Hùng Bá bị bắt trở về đơn giản như vậy.
Một ngón tay phá hư không, thời gian chảy trên đầu ngón tay, đây là thực lực như thế nào vậy?
Thì ra Thi Hống thú vốn không ngông cuồng, quả thật Hùng Bá không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Hùng Bá thi triển ra toàn lực, điên cuồng chạy trốn trên hư không, rất nhanh đã bay ra mấy chục ngàn dặm.
Hùng Bá thấy Thi Hống thú không đuổi theo, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, ta vẫn là đánh giá quá cao râu cá trê rồi.
Thực lực của đối phương, có lẽ không cao hơn ta quá nhiều.
Nếu không, ta cũng sẽ không chạy dễ dàng như vậy.
Hừ, còn muốn để ta tự mình bạt tai mình, ngoài Lý Nguyên ra, không ai có năng lực này đâu!
Lúc Hùng Bá cho rằng mình đã thành công chạy trốn, bỗng nhiên hắn cảm thấy phong cảnh trước mắt chợt loé, bèn phát hiện mình đã chui ra khỏi hư không, xuất hiện ở một nơi quen thuộc.
Vậy mà là đại sảnh nghị sự của Thiên Hạ hội.
Hùng Bá không khỏi đại kinh thất sắc, trái tim suýt thì nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, chính mình lại trở về đại sảnh nghị sự.
Không phải mình đã bay ra mấy chục ngàn dặm sao?
Sao lại bay về đây rồi?
Rốt cuộc là chuyện thế nào?
Hùng Bá nhìn bóng dáng gầy còm cao lớn trên vương toạ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng trước nay chưa từng có.
Hôm nay, dường như không dễ giải quyết hậu quả rồi!
U Nhược càng cảm thấy da đầu tê dại.
Lớn như vậy, nàng còn chưa từng gặp phải chuyện quỷ dị như vậy.
Tu vi của râu cá trê này, rốt cuộc cao bao nhiêu?
Làm sao hắn làm được?
Chúng ta nên làm gì mới được đây?
Thi Hống thú vẻ mặt nhàn nhã nhìn Hùng Bá, lắc đầu thở dài nói: “Haiz, rõ ràng đã cho ngươi cơ hội, vì sao ngươi không nắm chắc chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận