Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 699 - Lý Nhị, đây là sắp phát tài!

Chỉ tiếc, Tụ Bảo Bồn là của tỷ phu! Chẳng qua, tỷ phu không phải là người ngoài.
“Cái kia, tỷ phu, cho ta mượn Tụ Bảo Bồn chơi một chút, ta mang nó về dùng phục chế chút vàng bạc châu báu trong kho!”
Lý Nhị liếm mặt, xoa tay, vẻ mặt lấy lòng nói với Lý Nguyên.
Ý Hắn đã quyết định, nếu như tỷ phu không cho mượn, hắn khóc lóc om sòm lăn lộn trên mặt đất, cho đến khi tỷ phu đồng ý mới thôi.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Cho ngươi mượn chơi đùa thì không sao, chỉ là ta khuyên ngươi đừng phục chế quá nhiều vàng bạc châu báu mới tốt, quá nhiều cũng sẽ hạ giá.”
Nghe thấy Lý Nguyên sẵn sàng cho mượn Tụ Bảo Bồn, đầu tiên là Lý Nhị sửng sốt một chút, sau đó trực tiếp vui mừng đến nhảy lên.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Lý Nguyên còn sảng khoái đồng ý như vậy.
“Tỷ phu, ngươi thật sự là chồng của chị ruột ta, đối với ta quá tốt!”
Vẻ mặt Lý Nhị cảm động nhìn Lý Nguyên, suýt nữa hắn muốn khóc.
Trưởng Tôn hoàng hậu kích động đến sắc mặt đỏ lên.
Không cần suy nghĩ, nàng có thể nghĩ Tụ Bảo Bồn sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích cho Đại Đường.
Đây là sắp phát tài!
Sở dĩ Lý Nguyên sảng khoái đồng ý cho Lý Nhị mượn Tụ Bảo Bồn như vậy, thật ra thì hắn muốn nhìn xem Lý Nhị nhận được Tụ Bảo Bồn, sau khi quốc lực tăng mạnh, có thể khiến ranh giới Đại Đường càng thêm rộng lớn hay không?
Lý Nhị đang muốn đi lấy Tụ Bảo Bồn, Lý Nguyên lại ngăn cản nói: “Từ đã.”
“Sao vậy tỷ phu?”
Lý Nhị nghi ngờ nói.
Lý Nguyên: “Ngươi không thể đụng Tụ Bảo Bồn. Sau này muốn mượn, chỉ có thể là Trưởng Tôn Vô Cấu tới mượn, hơn nữa mỗi một lần Trưởng Tôn Vô Cấu mượn, không thể vượt qua thời gian một ngày, sau một quý cũng không thể mượn lần thứ hai. Hơn nữa, chỉ có thể sử dụng ở trong khách điếm.” Vẻ mặt Trưởng Tôn Vô Cấu bất ngờ.
Nàng không nghĩ tới, Lý Nguyên lại chỉ cho Nàng mượn.
“Đây là vì sao?”
Lý Nhị không hiểu nói.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Bởi vì chỉ có người có đức hạnh đủ xứng mới có thể sử dụng Tụ Bảo Bồn.”
Khóe miệng Lý Nhị kéo ra, vẻ mặt cực kỳ im lặng.
Đây là tỷ phu đang nói đức hạnh có được hay không sao? Ô ô ô, quả thực ta oan uổng chết rồi.
Không phải ta đã giết huynh trưởng, người muốn mưu hại ta sao? không phải là Ta chiếu cố đệ muội bên dưới sao? không phải là ta xây xong vài cung điện hơi chút xa hoa sao? Nhưng ta vẫn là một hoàng đế đức hạnh cao thượng!
Mặc dù trong lòng Lý Nhị cảm thấy tủi thân, chẳng qua hắn cũng không phản bác lời nói của Lý Nguyên, suy cho cùng, đối với hắn, Trưởng Tôn hoàng hậu mượn và hắn mượn, cũng không có gì khác nhau.
Vì vậy không cần thiết phản bác.
“Chẳng qua tại sao chỉ có thể sử dụng ở khách điếm?”
Lý Nhị lại hỏi.
Lý Nguyên: “Bởi vì rời khỏi phạm vi khách điếm, các ngươi không sử dụng được.”
Ựa!
Lý Nhị đột nhiên nhớ tới, hắn là đế vương, Trưởng Tôn Vô Cấu là hoàng hậu, trời sinh vạn pháp bất xâm, pháp thuật miễn dịch.
Theo lý, bọn họ không thể sử dụng pháp bảo tiên gia.
Mới vừa rồi bởi vì kích động quá mức, hắn đã quên chuyện này.
Nghe tỷ phu đắc ý, mới vừa rồi sở dĩ ta có thể sử dụng Tụ Bảo Bồn, biến ra hai nhẫn ngọc bích ngón tay cái là bởi vì nguyên nhân ở trong khách điếm ư?
Chẳng lẽ khách điếm còn có gì cổ quái hay sao?
Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu không khỏi càng bội phục đối với thần thông của Lý Nguyên! sau khi Hai người lấy lại tinh thần, Lý Nhị lập tức vội vàng, mất kiên nhẫn chạy về Hoàng cung, đi lấy đồ trở về phục chế.
Mà Trưởng Tôn hoàng hậu lại không trở về, nàng dừng ở khách điếm, phân phó thị vệ phía ngoài tìm cho nàng các loại nông cụ như cái cuốc sắt và cái bừa.
Bắt đầu dùng Tụ Bảo Bồn phục chế.
Đợi Lý Nhị ôm vô số ngọc bích trân châu, mã não minh châu trở về, chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Cấu đã dùng Tụ Bảo Bồn phục chế xong một đống thiết lê lớn.
Lý Nhị nhìn thấy thiết lê đầy đất, bất ngờ lên mặt nói: “Hoàng hậu, sao những thứ đồ ngươi phục chế không đáng tiền?”
Trưởng Tôn Vô Cấu nói: “Nông nghiệp là căn bản của đất nước, mà nông cụ là căn bản của nông nghiệp, vì vậy chỉ có phục chế nhiều nông cụ, mới có thể khiến quốc lực Đại Đường cường thịnh.”
Lý Nhị xem thường nói: “Chỉ cần phục chế nhiều món chim trả minh châu, không phải là những thứ thiết lê muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu sao? Còn không phiền toái như vậy.”
Trưởng Tôn hoàng hậu vừa phục chế, vừa lắc đầu nói: “Thiết khí không dễ luyện chế, hàng năm sản xuất được chút ít như vậy, quân đội cũng không đủ dùng, vì vậy cho dù có nhiều ngọc trai chim trả hơn nữa, cũng không mua được nhiều nông cụ như vậy. Chẳng qua châu báu có thể phục chế ít một chút, có thể làm đầy quốc khố.”
“Đây.”
Lý Nhị nghe lời nói của Trưởng Tôn hoàng hậu, trong lòng không khỏi có phần xấu hổ.
Bản thân lại không nghĩ chu đáo như hoàng hậu.
Xem ra, tỷ phu để hoàng hậu sử dụng Tụ Bảo Bồn, thật sự là hành động sáng suốt.
Một ngày này, Trưởng Tôn Vô Cấu không ngủ không nghỉ phục chế tổng cộng hơn một xe các loại nông cụ, hộ vệ vận chuyển thời gian một ngày mới chuyển xong tất cả nông cụ.
Sau khi đến thời gian một ngày, Trưởng Tôn Vô Cấu mệt sắp siêu thoát.
Qua vài ngày nữa.
Tăng lữ trong thành Trường An càng ngày càng nhiều.
Pháp hội thuỷ bộ đã bố trí đâu vào đấy.
Cuối cùng trải qua đề cử của các cao tăng Phật môn, nói Huyền Trang pháp sư của Kim Sơn tự thấm nhuần phật hiệu nhất, có thể cùng với Đại Xiển Đô Tăng Cương đảm nhận chủ trì Pháp hội thuỷ bộ.
Lý Nhị biết Huyền Trang pháp sư lại là cháu ngoại của n Khai Sơn, là con trai của Trần Quang Nhị - từng là trạng nguyên, không khỏi âm thầm mừng rỡ.
Mặc dù, hắn dựa theo dặn dò của Thôi Ngọc, cử hành Pháp hội thuỷ bộ, chẳng qua chuyện tính toán trong lòng của hắn đối với Phật môn vẫn còn có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận