Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2111 - Chủ ý tồi của Tiểu Thanh!

Nàng nói với Lâm Đại Ngọc: “Ta sở dĩ nói trước cho ngươi biết chuyện của Lý công tử, là muốn nhắc nhở ngươi trước, để ngươi chuẩn bị tâm lý, để tránh sau khi nhìn thấy Lý công tử lại quá mức thất thố.”
Lâm Đại Ngọc lẩm bẩm: “Nói cứ như thật ấy, nhưng các ngươi không lừa được ta đâu.”
Tiểu Thanh thấy Lâm Đại Ngọc vẫn chưa tin, bèn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nha đầu này, thật sự cố chấp quá rồi.”
Thực ra, chủ yếu vẫn là Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh đều không hề tự cao tự đại, bình dị gần gũi, không hề cứng nhắc như sư phụ bình thường.
Đặc biệt là Tiểu Thanh, bình thường luôn hi hi ha ha.
Cho nên Lâm Đại Ngọc mới cởi mở trước mặt hai người như thế.
Lâm Đại Ngọc không để ý tới chuyện này nữa, nàng nhớ tới chuyện Giả phủ, tức khắc mặt lộ vẻ lo lắng hỏi: “Hai vị sư phụ, các ngươi có thể nói cho ta nghe tình huống của đám người Giả phủ bây giờ thế nào không?”
Tiểu Thanh lo lắng Lâm Đại Ngọc bị kích động, lại khiến cho thân thể không thoải mái, bèn vội vàng an ủi: “Thực ra ngươi không cần lo lắng cho người Giả phủ, triều đình chỉ truy cứu kẻ cầm đầu, không liên luỵ đến người nhà của bọn họ, vì vậy đám người Giả Bảo Ngọc, Sử Tương Vân, Giả Nghênh Xuân đều không sao.”
Lại nói, cho dù là những người trong cuộc tham gia tham ô như Giả Chính, Giả Vũ Thôn, triều đình cũng chỉ giam giữ, sung quân, chứ không hề muốn tính mạng của bọn họ.
“Chờ mấy trăm hơn ngàn năm, nếu bọn họ có thể sống qua tam tai cửu nạn, cũng lần nữa tự do thôi. Cho nên, ngươi thực sự không cần lo lắng.”
Lâm Đại Ngọc lo âu tiều tuỵ nói: “Tứ đại gia tộc từ phồn hoa như gấm trước kia thình lình nghèo túng, cũng không biết Giả Bảo Ngọc, Sử Tương Vân, Nghênh Xuân, bọn họ có thể thích ứng không.”
Tiểu Thanh không cho là đúng nói: “Rồi cũng sẽ dần thích ứng thôi, trên đời này nhiều bách tính nghèo khổ như vậy, còn không phải là sống như vậy.”
Lâm Đại Ngọc nghi hoặc nói: “Giả gia vẫn luôn an phận thủ thường, sao lại bị xét nhà chứ, có phải triều đình làm sai rồi không?”
Tiểu Thanh lắc đầu nói: “Triều đình chắc chắn sẽ không làm sai, chuyện tứ đại gia tộc cấu kết với Bắc Tĩnh Vương tham ô trái luật, chiếm đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, chứng cứ vô cùng xác thực, đều công thị ra. Hơn nữa…”
Tiểu Thanh nhìn Lâm Đại Ngọc, trên mặt lộ ra một tia quái dị: “Ta nhìn thấy trên công thị còn nói, phụ thân ngươi trước đó bất ngờ bỏ mình, để lại một khoản tài sản lớn, cũng bị Giả gia âm thầm chiếm đoạt.”
Lâm Đại Ngọc hoảng hốt nói: “Không thể nào, mấy người cữu cữu sao lại làm ra loại chuyện như vậy được?”
Tiểu Thanh nhún vai, nói: “Ta lừa ngươi làm gì? Chỉ có điều, một phần rất lớn của những tài sản này, thực ra là công khoản cha ngươi liên hợp với đám người tứ đại gia tộc, Bắc Tĩnh Vương tham ô, vì vậy, Giả gia cũng không phải vô tội.”
Lâm Đại Ngọc vẻ mặt ngơ ngác, biểu cảm tỏ ra rất phức tạp.
Nàng như một đoá hoa tồn tại trong nhà ấm, ngoài cầm kỳ thư họa ra, chuyện gì cũng không để ý, càng không hề quan tâm đến tài chính trong nhà.
Dù sao cũng không lo ăn mặc.
Nàng không nghĩ tới, một nhà cha và cữu cữu của mình, lại là sâu mọt triều đình.
Những tiên linh bổ phẩm trân quý mình ăn, vân sa bảo y mình mặc, tơ vàng ngọc khí mình dùng trước đây, rất có thể đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân.
Chuyện này, trong lúc nhất thời, nàng có chút không tiếp nhận được.
Tiểu Thanh thấy sắc mặt đệ tử không tốt, ánh mắt xoay động, nàng chợt âm hiểm cười nói với tiểu đồ đệ: “Thực ra, ta có biện pháp, có thể để ngươi cứu đám người Giả gia, khôi phục quyền thế Giả gia, thậm chí, nếu biện pháp này thành, còn có thể làm cho Giả gia trở nên càng hưng thịnh hơn khi trước.”
Lâm Đại Ngọc kỳ quái nhìn tiểu sư phụ, khó hiểu hỏi: “Đây là chuyện nữ hoàng đã đóng dấu công thị, làm sao có thể thay đổi?”
Bạch Tố Trinh cũng tò mò nhìn muội muội, nàng nghĩ không ra có thể có biện pháp nào cứu được Giả gia.
Dù sao, lấy hiểu biết của nàng với Tiểu Tê Tử, Tiểu Tê Tử hẳn sẽ không dễ dàng khoan nhượng loại chuyện tham ô nhận hối lộ này.
Tiểu Thanh thần bí nói: “Cho dù nữ hoàng đã công thị, cũng có thể thay đổi.”
Lâm Đại Ngọc hoài nghi nói: “Sư phụ không phải đang khoác lác nữa đấy chứ?”
Tiểu Thanh trợn trắng mắt: “Ta khoác lác lúc nào?”
Lâm Đại Ngọc: “Ngươi vừa rồi còn cùng đại sư phụ khoác lác kìa.”
Tiểu Thanh: “Ta đều đã nói với ngươi, bọn ta không có khoác lác.”
Lâm Đại Ngọc: “Ha ha.”
Tiểu Thanh bị đứa đệ tử cố chấp này, chọc giận đến mức khuôn mặt đều lệch.
Lại không tin lời của sư phụ đến vậy.
Xem ra, là lúc nên lấy ra môn quy, để chấn chỉnh sư uy.
Lâm Đại Ngọc thấy tiểu sư phụ dường như đang mài răng, vội đánh trống lảng: “Phải rồi, tiểu sư phụ, ngươi rốt cuộc có biện pháp nào cứu Giả gia?”
Tiểu Thanh tức giận nói: “Không phải ngươi nói ta khoác lác hở? Còn hỏi?”
Lâm Đại Ngọc: “Đệ tử sai rồi, sư phụ ngươi nói cho ta biết đi mà.”
Tiểu Thanh không chịu nổi Lâm Đại Ngọc làm nũng, nàng nói ra biện pháp của mình: “Biện pháp này rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể cua Lý Nguyên tới tay, nguy cơ của Giả gia tự nhiên giải trừ, hì hì hì.”
Nói xong, Tiểu Thanh liền không nhịn được bật cười.
Nàng cảm thấy chuyện này rất thú vị.
Nghe chủ ý tồi muội muội đưa ra, Bạch Tố Trinh lập tức bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Đại Ngọc có thể cua được Lý công tử, chuyện Giả gia quả thực không gọi là chuyện nữa.
Chẳng qua, ngay cả Nữ Oa nương nương và Hậu Thổ nương nương cũng không cua được Lý công tử, lại giật giây kêu Lâm Đại Ngọc đi, đây chẳng phải là nói mò à?
Lâm Đại Ngọc nghe thấy phương pháp của tiểu sư phụ, cũng cạn lời một hồi.
Nàng rốt cuộc hiểu, tiểu sư phụ không phải đang khoác lác, mà là đang trêu nàng.
Lâm Đại Ngọc nhớ tới dáng vẻ mặt mày hớn hở của tiểu sư phụ trước đó khi nhắc tới Lý Nguyên, trong lòng chợt động, tức khắc phản kích nói: “Nếu tiểu sư phụ cảm thấy Lý công tử này lợi hại như vậy, sao ngươi không đi cua hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận