Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1949 - Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh! (2)

Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ chưa kịp đau lòng, họ thấy sợi tơ này kéo nãy mãi không đứt, sợ sẽ bị Lý Nguyên bắt được nên đành phải buông tay thả túi thơm và ngọc bội ra, chạy khỏi trà lâu.
Trong tích tắc biến mất không một dấu vết.
Lý Nguyên cũng không đuổi theo.
Vì hắn biết rõ chút nữa quay về quán trọ sẽ gặp lại bọn họ nên không cần đuổi làm gì.
Lý Nguyên bình tĩnh cầm ngọc bội và túi thơm buộc lại vào thắt lưng.
Hắn không hề biểu hiện chút cảm xúc gì với những chuyện vừa xảy ra.
Nói lâu như vậy nhưng thật ra mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt thôi.
Lại thêm động tĩnh mà Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa tạo ra nên hầu như mọi người xung quanh không để ý đến hành động của Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ, bọn họ chỉ tập trung vây xem tranh chấp giữa Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa...
Hai người Hồ Thiết Hoa và Tống Điềm Nhi cũng không cãi nhau thêm nữa liền tìm cớ đã tranh luận xong rồi rời khỏi trà lâu.
Hành động của Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ đã thất bại, Lý Nguyên chắc chắn đã có cảnh giác, khó có thể tiếp tục ra tay nên bọn họ đành tạm gác lại.
Sau khi nhóm người Sở Lưu Hương rời khỏi trà lâu lập tức trở lại bình thường.
Mọi người ai đang uống trà thì tiếp tục uống trà, ai trò chuyện thì tiếp tục trò chuyện.
Lý Nguyên cũng ngồi xuống.
Vừa rồi trong lúc Tống Điềm Nhi và Hồ Thiết Hoa tranh cãi với nhau, Đạo Đức Đạo Nhân vẫn luôn yên tĩnh ngồi uống trà, thỉnh thoảng còn cắn một hạt đậu.
Không giống như đám đông vây xem náo nhiệt.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lý Nguyên, hắn không khỏi bất ngờ.
Hành động ăn trộm túi thơm và ngọc bội vừa rồi của Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ đương nhiên không qua mắt được Đạo Đức Đạo Nhân.
Hắn không ngờ rằng túi thơm, ngọc bội trên người Lý Nguyên và cả sợi tơ kia nữa tất cả đều không phải vật bình thường.
Trước đây, dù hắn có nghe giang hồ đồn rằng Lý công tử Lý Nguyên có thể tính được thiên cơ nhưng hắn cũng không quá để tâm, tuy đã gặp Lý Nguyên mấy lần nhưng cũng không mấy để ý đến.
Hắn chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên như thế này, không muốn để ý đến những chuyện trên giang hồ.
Thế nên hắn mới không phát hiện ra những vật trên người Lý Nguyên bất phàm thế nào.
Vừa rồi lúc Lý Hồng Tụ và Tô Dung Dung ra tay, Đạo Đức Đạo Nhân đã lén thi triển pháp nhãn, kiểm tra túi thơm, ngọc bội của Lý Nguyên và cả những sợi tơ kia nữa. Kết quả, hắn có một phát hiện đáng sợ, những vật này không hề bình thường.
Tất cả những vật này đều tỏa ra Hỗn Độn chi khí tinh thuần chí cực, xung quanh nó là những đường đạo văn huyền quang huyền bí cùng với một lực pháp tắc cực lớn cuộn trào nó khiến hắn có loại một loại cảm giác sợ hãi.
Tóm lại, những vậy này thần kỳ và mê người hơn bất kì món Tiên Thiên linh bảo nào mà hắn từng nhìn thấy.
Điều này cũng khiến Đạo Đức Đạo Nhân lần đầu tiên sinh lòng hiếu mãnh liệt với Lý Nguyên. Rốt cuộc hắn là ai mà lại có nhiều chí bảo đến vậy?
Phải biết rằng ngay cả đệ tử chân truyền của những thế lực đỉnh giai ở Hồng Hoang như Huyền môn, Phật môn,hoàng thất Đại Đường hay Thiên Cung cũng không thể có được chí bảo bậc này.
Tuy rằng rất tò mò nhưng Đạo Đức Đạo Nhân không có ý định hỏi Lý Nguyên về những chuyện này.
Về phần những chí bảo trên người Lý Nguyên, hắn thấy thích nhưng không có ý muốn lấy làm của riêng.
Hắn vẫn như trước, thích uống rượu, ăn đậu của mình.
Nhóm Sở Lưu Hương sau khi rời khỏi trà lâu lại tụ họp ở một nơi vắng vẻ.
Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ xấu hổ nói với Sở Lưu Hương: “Công tử, làm mất mặt ngươi rồi.”
Sở Lưu Hương lắc đầu nói: “Các ngươi đừng tự trách, sở dĩ hành động lần này bị thất bại là vì trên người của người này có quá nhiều pháp bảo.”
Thiết Hồ Hoa ở bên cạnh cảm khái: “Thật không ngờ, sợi dây buộc túi thơm và ngọc bội trên đai lưng Lý Nguyên và cả sợi tơ kia đều là bảo vật, bảo vật trên người hắn cũng nhiều quá rồi đi!?”
Sở Lưu Hương xa xăm nói: “Không chỉ mỗi sợi dây, túi thơm, ngọc bội và sợi tơ là bảo vật thôi đâu, cả người hắn từ đai lưng đến quần áo tất cả đều không phải vật bình thường, ít nhất cũng phải là Tiên Thiên linh bảo cấp cực phẩm.”
“Ặc.”
Nghe thấy mấy chữ “Tiên Tiên linh bảo cực phẩm” mọi người không khỏi hít hà một hơi, trợn mắt há hốc mồm.
“Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, ghê vậy sao?”
Hồ Thiết Hoa khó tin hỏi lại Sở Lưu Hương.
Sở Lưu Hương gật đầu khẳng định: “Không nói quá đâu. Lúc đầu ta cũng nghĩ chỉ có túi thơm với ngọc bội là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm. Nhưng sau đó, ta thấy Dung Dung dùng “Nhiễu Chỉ Nhu” cũng không thể cắt đứt được sợi dây đó, ta mới thi triển “Ngữ Tâm Thần Đồng” nhìn kỹ toàn thân Lý Nguyên, phát hiện toàn thân hắn từ trên xuống dưới, cả trang sức không có cái không phải chí bảo, chúng tỏa ra đạo văn huyền quang, tỏa sáng rực rỡ, vô cùng đáng sợ, mỗi một món ít nhất cũng phải là Tiên Thiên linh bảo cấp cực phẩm.”
Mọi người nghe xong đều ngây ngẩn.
Tựa như đang nghe bình thư, rất lâu sau đó cũng không thể bình tĩnh lại được.
“Ừng ực”
Một lúc sau, Tống Điềm Nhi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ngây ngốc hỏi: “Mỗi một món đều là Tiên Thiên linh bảo cấp cực phẩm? Có nhiều Tiên Thiên linh bảo cấp cực phẩm vậy à?”
Tô Dung Dung cả kinh nói: “Theo lời đồn thì không phải là cả Thánh Nhân cũng chỉ có vài ba món Tiên Thiên linh bảo cấp cực phẩm thôi sao? Sao tên Lý Nguyên này lại có nhiều Tiên Thiên linh bảo cực phẩm đến vậy?”
Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Ta cũng không biết vì sao hắn lại có nhiều Tiên Thiên chí bảo cực phẩm như vậy, nhưng những bảo vật này đều tỏa ra đạo văn huyền quang, từ khi sinh ra đến giờ đây là đạo văn huyền ảo nhất mà ta từng thấy, dao động tựa như đang đối mặt trực tiếp với pháp tắc bổn nguyên. Nói chung, dù nó Tiên Thiên linh bảo cực phẩm hay Tiên Thiên chí bảo, ta đều chưa từng thấy qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận