Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 743 - Nhị tướng Băng Ba đến Trường An Tây Phương Linh sơn dạo chơi

Tôn Ngộ Không nhếch mép cười: “Ta thừa nhận người là một người xuất gia chân chính, nhưng mà, ngươi muốn ta chủ động đeo nó lên, vĩnh viên cũng không có khả năng.”
Đường Tăng thản nhiên nói: “Đeo nó lên, có thể trói buộc sát tính của ngươi, không chế cơn tức giận trong ngươi, để ngươi hiểu rõ đạo lý ngã phật không sát sinh, có cái gì không tốt?”
Tôn Ngộ Không: “Bởi vì không tự do!”
Đường Tăng lắc đầu phản bác: “Thế giới vốn đã không tự do, tràn ngập đủ loại quy tắc, nếu là người người đều tùy tâm sở dục, thế giới chẳng phải đại loạn? Người không có lòng trách nhiệm, mới ý đồ phá bỏ quy tắc. Cường giả thật sự phải có trách nhiệm, luôn giữ gìn quy tắc.”
Trong nhóm thảo luận Tây Du
Thỉnh giáo ngẫu bệ hạ: “Ngự đệ nói rất tốt, không hổ là cao tăng đắc đạo. Vỗ tay JPG.”
Tam Bản Phủ: “Vỗ tay JPG.”
Muội phu ta là hoàng đế: “Vỗ tay JPG.”
Ca ca ta là đồ trứng thối: “Một đám quỷ nịnh bợ. Khinh bỉ JPG.”
Trời sinh đoan trang: “Cái đó, thật ra ta là thật lòng cảm thấy Đường Tăng nói không tồi.”
Ca ca ta là đồ trứng thối: “Các ngươi là người đạt được lợi ích của cái quy tắc hiện nay, đương nhiên cảm thấy hắn nói không tồi rồi.”
Thỉnh giáo ngẫu bệ hạ: “Ngẫu cảm thấy ngươi quá xa kinh phản đạo rồi, giống như Tôn Ngộ Không vậy cũng không biết các ngươi là ai dạy ra nữa.”
Lý Nguyên: “...”
Tôn Ngộ Không trả lời Đường Tăng: “Ta tuân thủ quy tắc, nhưng sẽ không tuân thủ quy tắc mà kẻ khác áp đặt lên ta, càng sẽ không tuân thủ quy tắc của phật ngươi.”
Đường Tăng bình tĩnh nói: “Đợi ngươi hiểu rõ chân lý của phật pháp, tự nhiên sẽ bằng lòng tuân thủ, đến lúc đó ngươi cũng sẽ tự nguyện đội chiếc mũ này lên.
Tôn Ngộ Không: “Vậy thì ngươi có lẽ phải thất vọng rồi. Nhưng mà, cho dù nói thế nào, ta vẫn là muốn đa tạ ngươi nhắc nhở ta chuyện chiếc mũ.”
“Ngươi đây là cái gì? Sao bên trên mặt lại có hình chiếu trên trời?”
Nữ Bạt nhìn chằm chằm vào điện thoại của Lý Nguyên một lúc, vẻ mặt tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Đây là điện thoại, có thể nối liền tầm nhìn trên trời.”
“Nữ Bạt tỷ tỷ có muốn một cái không?”
Tiểu Tê Tử đang trêu chó bên cạnh hỏi Nữ Bạt.
Nữ Bạt nghe vậy, lập tức động tâm, nhưng mà, nàng chần chừ nói: “Cái này quý giá lắm đúng không?”
Tiểu Tê Tử giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cũng không quá quý giá, làm ra cũng rất đơn giản.”
Nghe nói làm ra rất đơn giản, Nữ Bạt liền không do dự nữa, vội vàng gật đầu nói
“Ta muốn muốn, ừm, ta có thể mua.”
“Ngươi bằng lòng bỏ tiền mua?”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, liền hưng phấn đến mức mắt đều híp lại: “Ngươi chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Bộ dạng vô cùng mê tiền.
Nữ Bạt lấy ra túi tiền của mình, đưa cho Tiểu Tê Tử: “Ta chỉ có từng này tiền, ngươi xem có đủ không?”
Tiểu Tê Tử nhận lấy túi tiền, đổ ra đếm, bên trong có mấy tảng bạc, vàng, còn có một đống chân trâu mã não.
“Đại khái có giá trị mấy vạn lượng bạc, đủ rồi, đủ rồi, phần thừa ra cứ xem như là tổn thất mà ngươi làm hỏng mộ phần của ông nội ta.”
Nói xong, nàng nhanh chóng bỏ túi tiền vào trong lòng của mình, dáng vẻ nhãn mạo kim tinh.
Nữ Bạt nhún nhún vai, không có phản bác.
Tiền đối với nàng mà nói, vốn chính là có thể có có thể không.
“Đinh linh linh linh...”
Chính vào lúc này, cánh cửa bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh chuông gió. Chỉ thấy một nhóm gần mười người có hình dáng vạm vỡ bước vào.
Nhìn thấy hai người đứng đầu, Tiểu Tê Tử không nhịn được chớp chớp mắt. Hai con khỉ to?
Hai con khỉ này, cao lớn vạm vỡ hơn nhiều so với Tôn Ngộ Không, dáng vẻ ước chừng một trượng tám, đi vào khách điếm, giống như hai ngọn núi nhỏ vậy.
Phía sau hai con khỉ này, còn có tám cái hình dáng.
Mà những hình dáng này, mặc dù đều là đi thẳng, còn mặc quần áo, có một số còn đội mũ, nhưng trên người lại ít nhiều gì cũng sẽ lộ ra đặc trưng của động vật.
Ví dụ, có người trên mình, trên mặt mọc ra da hổ lông hổ. Có người mọc sừng hươu. Có người mọc miệng cá.... Nói chung, hình tượng trông quái dị, hơi dọa người.
Thời gian quay trở về nửa tiếng trước.
Nhị tướng Băng Ba dẫn theo mấy yêu vương của bảy mươi hai động, trải qua thời gian mấy ngày gấp rút lên đường cuối cùng cũng đến Trường An.
Sau khi nhóm người đến bên ngoài thành Trường An, liền lập tức nhìn thấy ‘ảo ảnh’ trên không.
“Ya, bên trong thật sự có người đang động đậy.”
“Đây là một hòa thượng, quả nhiên hiếm lạ.”
“Cũng không biết đây là pháp thuật của ai?”
“Í, có bóng người bay đến, ôi trời, đó không phải là đại vương của chúng ta sao?”
“Thật sự là đại vương, đại vương mất tích lâu như vậy, không nghĩ đến vậy mà lại ở chỗ này.” Mấy người Băng Thiên, Ba Địa nhìn thấy Tôn Ngộ Không, vui vẻ đến mức khua tay múa chân.
Lúc trước Tôn Ngộ Không một mình lặng lẽ đến Thiên Đình báo thù, mọi người liền mất đi tin tức của Tôn Ngộ Không, không ngờ là ở trong cái ảo ảnh này lại nhìn thấy bóng dáng của đại vương, mọi người đương nhiên kích động rồi.
“Chúng ta nhanh chóng vào thành, xem xem đại vương có thật là đang ở trong thành hay không?”
Băng Thiên vui vẻ phân phó mọi người.
Mọi người nghe vậy, lập tức rảo bước đến cửa chính phía đông.
Binh sĩ coi giữ thành, người đi đường nhìn thấy hình dáng của mấy người Băng Thiên, Ba Địa, liền có chút mơ hồ.
Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có yêu quái, trắng trợn lộ liễu tiến vào thành.
Cũng may, qua đoạn video trên trời đoạn thời gian thanh tẩy này, mọi người đã có lực miễn dịch nhất định đối với yêu quái.
Lại thêm việc đám người nhị tướng Băng Ba mặc quần áo con người, miệng nói ngôn ngữ con người, cũng không có muốn đánh muốn giết muốn ăn thịt người, vì thế mọi người vẫn có thể giữ bình tĩnh, không có bị dọa đến mức tè ra quần, chật vật chạy trốn....
Thấy Băng Thiên, Ba Địa đám yêu quái có ý đồ vào thành, tướng trông coi thành cố gắng bình tĩnh ngăn cản đường đi của mấy người.
“Cái đó, ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Tướng trông thành cố gắng khống chế đầu lưỡi líu lại, hỏi Băng Thiên Ba Địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận