Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 667 - Đưa Trưởng Tôn hoàng hậu đi hóng gió! (2)

“Nó có thể bò qua bậc đá sao?”
Vẻ mặt Trưởng Tôn hoàng hậu ngạc nhiên.
Tiểu Tê Tử nhìn thấy cách đó không xa có một bậc đá, nàng nhanh chóng lái xe tới hướng bậc đá.
Quả nhiên, chiếc xe trực tiếp bò lên bậc đá, tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu.
“Mẫu hậu tin chưa?”
Tiểu Tê Tử đắc ý nói.
Trưởng Tôn hoàng hậu cưng chiều sờ đầu Tiểu Tê Tử: “Tin, mẫu hậu tin.”
“Ngươi ở chỗ nghĩa phụ có vui không?”
Nàng rất quan tâm đến suy nghĩ của Tiểu Tê Tử.
“Tất nhiên là vui rồi.”
Tiểu Tê Tử trả lời đương nhiên: “Phụ thân biết làm rất nhiều món đồ chơi thú vị, còn có thể làm các loại đồ ăn ngon, còn thường xuyên cùng Tiểu Tê Tử đi dạo, buổi tối kể cho Tiểu Tê Tử nghe những câu chuyện xưa, có thể cùng phụ thân một chỗ, Tiểu Tê Tử rất vui.”
Thấy Tiểu Tê Tử thích Lý Nguyên như thế, Trưởng Tôn hoàng hậu vừa vui mừng vừa không khỏi ghen tỵ.
Nàng cảm giác Tiểu Tê Tử đã coi Lý Nguyên là cha ruột rồi.
Thời điểm Trưởng Tôn hoàng hậu đang âm thầm ghen tỵ, đột nhiên nàng phát hiện có điểm gì đó không đúng...
Tiểu Tê Tử lại lái xe đến ngoài Kim Loan điện.
Chuyện này...
Hình như hơi thất lễ!
Lúc này, trong trong Kim Loan điện đang cử hành triều hội.
Vô số đại thần nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiểu Tê Tử và Trưởng Tôn hoàng hậu, vẻ mặt dại ra.
Lý Nhị thì lộ vẻ mặt hưng phấn.
Dáng vẻ tựa hồ rất vui mừng.
“Phụ hoàng.”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy Lý Thế Dân, vội vàng hô lớn.
Nàng mở xe hơi nhỏ của mình, lướt qua cánh cửa gỗ lim trong Kim Loan điện, xuyên qua đội ngũ đại thần Đường triều, bò lên bậc thềm vàng, cuối cùng dừng lại bên cạnh long ỷ.
Nhìn triều thần đang dại ra, mặt Trưởng Tôn hoàng hậu nhất thời đỏ thành quả táo. Quá thất lễ.
“Tiểu Tê Tử, sao các ngươi lại tới rồi.”
Lý Nhị cưng chiều hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử: “Ta đưa mẫu hậu đi hóng gió, không ngờ lại gặp được phụ hoàng.”
“Phụ hoàng đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi.
Lý Nhị: “Phụ hoàng đang khai triều.”
Hắn nhìn chằm chằm xe đồ chơi, hâm mộ nói: “Không ngờ cái này lại có thể mang theo bên người, hay là Tiểu Tê Tử cũng chở phụ vương đi hóng gió đi.”
Tiểu Tê Tử còn chưa kịp đồng ý đã thấy âm thanh loảng xoảng rất lớn vang lên trong đại điện: “Bệ hạ đang khai triều, thương thảo chuyện lớn của quốc gia cùng các đại thần, sao có thể rời đi giữa chừng chứ? Há có thể vì việc vui chơi mà gây trở ngại đến chuyện vận mệnh liên quan đến hàng tỷ bách tính Đại Đường? Mong bệ hạ lấy xã tắc làm trọng.”
Nghe thấy Ngụy Trưng khuyên can, trong lòng Lý Nhị cũng không biết làm sao.
Minh quân thật là khó làm!
“Được rồi, trẫm không đi hóng gió là được.”
Hắn thỏa hiệp, nói.
Ngụy Trưng tiếp tục nói: “Còn nữa, hoàng hậu và công chúa tự ý xông vào Kim Loan điện, quầy rầy quần thần nghị sự, xin bệ hạ trách phạt hoàng hậu và công chúa tội thất lễ.”
Lý Nhị khó xử, nói: “Chẳng qua hoàng hậu và công chúa chỉ vô ý phạm sai lầm, không cần phải trách phạt.”
Ngụy Trưng nghe thế, trực tiếp quỳ trên mặt đất, khẩn thiết nói: “Bệ hạ, hoàng hậu và công chúa phạm pháp, phải chịu tội như thứ dân, pháp không thể bỏ.”
Lý Nhị hơi nổi giận, tên Ngụy Trưng này cứ bám mãi không tha như vậy, quá không được rồi.
Tại sao có thể trách phạt hoàng hậu và công chúa chỉ vì chuyện nhỏ như vậy chứ?
Trưởng Tôn hoàng hậu không muốn làm khó Lý Nhị, chủ động nói: “Ngụy đại phu nói đúng, bổn cung tùy tiện xông vào Kim Loan điện là không đúng, nên trách phạt. Như vậy đi, phạt bổn cung nửa năm bổng lộc.”
Lý Nhị không đợi Ngụy Trưng phản đối, trực tiếp gõ bàn nói: “Vậy làm theo ý hoàng hậu đi.”
Còn về Tiểu Tê Tử, Lý Nhị và hoàng hậu đều không lên tiếng.
Trưởng Tôn hoàng hậu nhỏ giọng nhắc nhở Tiểu Tê Tử: “Tiểu Tê Tử, phụ hoàng đang nghị sự, chúng ta không nên quấy rầy, mau đi thôi.”
Tiểu Tê Tử nghe thế lại bắt đầu khởi động xe, sau đó xuống bậc thềm vàng, đi ra ngoài đại điện.
Thời điểm đi ngang qua Ngụy Trưng, nàng móc trong bao áo cạnh xe ra một món đồ màu xanh, ném tới chỗ Ngụy Trưng.
Ngụy Trưng bắt được đồ.
Lành lạnh, mềm nhũn.
Hắn nhìn kỹ, mặt mũi trắng bệch.
“Mẹ ơi, rắn.”
Hắn hét lớn một tiếng, tay run lên, nhất thời ném con rắn ra ngoài.
Con rắn bị Ngụy Trưng ném lên trên người Trưởng Tôn Vô Kỵ bên cạnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ bị dọa cho sợ nhảy dựng lên.
Hắn vội vàng luống cuống tay chân đánh bay con rắn xanh trên người.
Đám người Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Mai, Cao Sĩ Liêm bên cạnh cũng bị dọa sợ, lao nhao tránh né.
Trình Giảo Kim thấy thế, lập tức tiến lên hai bước, bắt được bảy tấc của con rắn.
Tuy nhiên sau khi hắn bắt được con rắn, hắn lại phát hiện ra điểm gì đó không đúng.
Con rắn này vậy mà lại là vật chết, không biết là làm từ thứ gì, nhìn giống y như đúc, có thể kéo dài ra, có thể cuộn xoắn lại, miệng nó còn nhả ra lưỡi rắn, xù xì giống y như rắn thật.
“Mọi người không cần sợ, đây chỉ là giả thôi.”
Trình Giảo Kim an ủi mọi người.
Mọi người nhìn thấy rắn trong tay Giảo Kim là giả nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, toàn thân nổi da gà.
Mặc dù là giả nhưng quá giống thật.
“Ha ha ha.”
Tiểu Tê Tử thấy dáng vẻ kinh hồn bạt vía của mọi người, không khỏi cười đến nghiêng ngả.
Nàng lập tức lái xe đi tới bên cạnh Trình Giảo Kim, một tay túm lấy con rắn đồ chơi của mình, sau đó lái xe nhanh chóng rời khỏi Kim Loan điện, nghêng ngang rời đi.
Để lại một đám đại thần nhìn nhau, còn cả Lý Nhị đang cố gắng nhịn cười.
Thật là một đứa trẻ nghịch ngợm!
Khóe miệng Ngụy Trưng run lên. Sau khi hắn bình tĩnh lại, nhanh chóng nói với Lý Nhị: “Bệ hạ, Tấn Dương công chúa nghịch ngợm bất hảo như thế, phải nên quản giáo nghiêm khắc thêm mới đúng. Hơn nữa công chúa không hề thực hiện lễ nghi như thế, bệ hạ và hoàng hậu cũng có tội quản giáo không nghiêm.”
Lý Nhị thản nhiên nói: “Hiện tại Tấn Dương công chúa sống cùng nghĩa phụ của nàng, quản giáo không nghiêm thì đó là chuyện của nghĩa phụ nàng, không liên quan gì đến trẫm và hoàng hậu. Ngụy ái khanh muốn trị tội vậy phải trị tội nghĩa phụ của Tấn Dương công chúa rồi.”
Nghĩa phụ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận