Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1259 - Thược Dược lại khoác lác!

Cuối cùng Hoàng Vĩ Kỳ cũng hỏi Thược Dược nghi vấn trong lòng: “Thược Dược tỷ tỷ, trước đó bọn ta vốn không thông báo cho cữu cữu, nhưng sao cữu cữu lại biết bọn ta sắp đến?”
Thược Dược: “Chỉ cần công tử đồng ý thì chuyện gì hắn cũng biết.”
Hoàng Vĩ Kỳ khiếp sợ nói: “Lẽ nào cữu cữu biết bói toán tiên tri sao?”
Thược Dược gật đầu.
Hoàng Vĩ Kỳ thấy Thược Dược thừa nhận thì vừa khiếp sợ, vừa vui mừng.
Chỉ cảm thấy cữu cữu quá lợi hại.
Nhưng Tô Trường Ly bên cạnh lại vểnh miệng lên.
Nàng cảm thấy Thược Dược lại khoác lác.
Lý Nguyên có thể đoán đúng mấy chuyện, nàng tin rằng, muốn nói chuyện gì Lý Nguyên cũng biết, làm được đến mức bói toán tiên tri.
Đương nhiên nàng sẽ không tin.
Cho dù nàng từng là Tiên Đế, cũng không làm được chuyện gì cũng có thể bói toán tiên tri!
Chẳng lẽ cữu cữu hờ lợi hại hơn Tiên Đế sao?
Nhưng điều này có thể sao?
Hoàng Vĩ Kỳ biết được công trình xung quanh đều là để bọn họ du ngoạn thì không khỏi nóng lòng muốn thử.
Nàng đi tới bên cạnh vòng xoay ngựa gỗ, hỏi Thược Dược: “Thược Dược tỷ tỷ, cái này chơi như thế nào?”
Thược Dược: “Ngươi hãy chọn một con ngựa gỗ, ngồi lên đó là được.”
Hoàng Vĩ Kỳ nghe vậy thì vội vàng chọn một con ngựa gỗ to lớn, ngồi lên trên. Nàng thấy muội muội không động đậy thì lập tức hét lên: “Muội muội mau đến ngồi đi!”
Tô Trường Ly ôm hai cánh tay của mình, thản nhiên nói: “Đồ chơi ấu trĩ như vậy, trẫm không thèm chơi đâu.”
Chẳng phải là ngựa thật thì có gì mà thú vị?
Hơn nữa, đừng nói là ngựa, cho dù là Thần thú, trẫm đều đã cưỡi qua!
Bởi vậy trẫm không thèm thích vòng quay ngựa gỗ gì đâu!
Thấy muội muội ra vẻ thành thục, Hoàng Vĩ Kỳ cũng hết cách.
Đúng lúc này, nàng chú ý Thược Dược ấn một cái nút màu đỏ bên cạnh, sau đó ngựa gỗ lập tức động đậy.
Căn nhà nhỏ này cũng xoay tròn theo đó.
Hoàng Vĩ Kỳ ngồi trên ngựa gỗ có vẻ kinh ngạc không thôi, cằm sắp rơi xuống đất, nàng phát hiện cảnh sắc xung quanh đều đã thay đổi.
Biến thành một đại thảo nguyên xanh mượt trải dài vô biên, nối liên tiếp.
Trời xanh mây trắng, không khí trong lành, còn có gió lạnh thổi qua mặt.
Mà ngựa gỗ dưới thân lại biến thành một con phi mã màu trắng mọc cánh trắng dài hơn mười mét.
Cảm nhận được xung quanh dị thường, Hoàng Vĩ Kỳ lập tức bối rối hét lớn: “A, ta đang đến nơi nào vậy? Sao con ngựa này lại sống lại vậy?”
Lớn như vậy nhưng trước giờ nàng chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, nên tất nhiên rất kích động.
Tô Trường Ly nghe thấy tiếng kêu của tỷ tỷ hờ thì vẻ mặt có tình ý?
tỷ tỷ hờ điên rồi sao?
Sao lại hỏi bản thân đang ở đâu?
Ngươi thì có thể đi đâu chứ?
Chẳng phải là đang ngồi trên ngựa gỗ à?
Hơn nữa, ngựa gỗ cũng chẳng sống lại?
Ngay lúc Hoàng Vĩ Kỳ hơi hoảng hốt thì nàng đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Không cần khẩn trương, đây chỉ là ảo cảnh mà thôi, để ngươi cảm nhận được niềm vui cưỡi ngựa thật sự.”
Lý Nguyên làm vòng quay ngựa gỗ, đương nhiên không phải là ngựa gỗ quay bình thường.
Hắn không thể không có sáng tạo như vậy!
Đây là giọng nói của Thược Dược tỷ tỷ!
Nghe thấy lời nói của Thược Dược, lúc này trái tim đang khẩn trương của Hoàng Vĩ Kỳ mới thoáng buông lỏng một chút. Thì ra đều là ảo giác?
Thần kỳ quá đi!
Cảm giác cứ giống như thật vậy.
Nàng sờ sờ bờm của ngựa trắng, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ngựa trắng.
Hí!
Dường như cảm nhận được Hoàng Vĩ Kỳ vuốt ve, ngựa trắng còn phát ra tiếng kêu nhẹ, hắt hơi nho nhỏ.
Hoàng Vĩ Kỳ nhìn cảnh tượng chân thật này, không thể tin được, đây chỉ là ảo giác thôi sao?
Hoàng Vĩ Kỳ kinh ngạc, Tô Trường Ly bên cạnh thì lại ngây ra.
Ảo giác?
Tỷ tỷ hờ đã trúng ảo giác rồi sao?
Nhưng sao ta lại không cảm nhận được ảo giác?
Hơn nữa, xung quanh cũng không có dao động của pháp thuật?
Lẽ nào vòng quay ngựa gỗ này có gì kỳ quái hay sao?
Hai mắt của Tô Trường Ly vận chuyển pháp lực, tế xuất Phá Diệt pháp nhãn nhìn về phía vòng quay ngựa gỗ, có ý đồ nhìn ra manh mối ẩn giấu bên trong.
Nhưng điều khiến nàng mơ màng là cho dù nàng tế xuất Phá Diệt pháp nhãn có thể nhìn xuyên qua tất cả huyễn cảnh, nhưng vẫn không phát hiện vòng quay ngựa gỗ có bất kỳ dao động pháp lực nào.
Trong mắt nàng, vòng quay ngựa gỗ vẫn là vòng quay ngựa gỗ bình thường.
Nhưng Hoàng Vĩ Kỳ sẽ không nói dối. Chẳng lẽ cấp bậc của huyễn cảnh này đã vượt qua nhận thức của trẫm?
Rốt cuộc cữu cữu tiện nghĩ có bao nhiêu lợi hại?
Hoàng Vĩ Kỳ thích ứng với sự thay đổi xung quanh, biểu cảm lập tức trở nên vui vẻ.
Ngựa trắng dưới thân không ngừng chạy, nàng phát hiện các loại cảnh đẹp tráng lệ không ngừng lướt qua trước mắt nàng.
Đồng cỏ, trời xanh, mây trắng, hồ nước, sa mạc...
Nàng cảm thấy dường như bản thân đã nhìn thấy tất cả cảnh đẹp của thế gian này.
“Cảnh sắc xung quanh đẹp quá!”
Hoàng Vĩ Kỳ không khỏi hét lớn.
Tô Trường Ly thấy dáng vẻ vui vẻ của Hoàng Vĩ Kỳ, trong lòng không khỏi tò mò.
Rốt cuộc tỷ tỷ hờ đã nhìn thấy gì mà vui mừng như vậy?
Rốt cuộc cảm giác ngồi trên con ngựa gỗ này là gì?
Có phải giống như ngựa thật hay không?
Hây, sớm biết, vừa rồi trẫm cũng nên nể mặt nàng, ngồi lên xem sao. Tuyên bố trẫm chỉ là vì nghiên cứu huyễn cảnh của vòng quay ngựa gỗ này, đơn thuần chỉ là dò xét học thuật, tuyệt đối không có ý cảm thấy nó vui!
Trẫm sớm đã qua cái tuổi chơi đùa!
Ngựa trắng chạy qua khe núi, đột nhiên chạy đến một vách đá.
Điều khiến Hoàng Vĩ Kỳ khẩn trương chính là vách núi không xa phía trước, nhưng ngựa trắng lại không có ý dừng lại, vẫn chạy không ngừng.
Hoàng Vĩ Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng thì ngựa trắng đã lao về phía vách núi.
“A!”
Hoàng Vĩ Kỳ khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, không khỏi phát ra tiếng kêu hoảng sợ.
Tô Trường Ly thấy vậy, đầu óc mơ màng.
Trong lòng càng tò mò.
Rốt cuộc Hoàng Vĩ Kỳ đang kêu cái gì?
Rõ ràng đang ngồi trên ngựa gỗ, nhưng tại sao biểu cảm lại phong phú như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận