Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1032 - Thánh Nhân gặp nạn, cũng chẳng bằng gà. (2)

“Đến lúc này rồi, còn muốn ngoan cố chống đối, đây không phải là không biết lượng sức mình sao?” Linh Hoa khinh miệt nói.
“Kỳ lạ.”
Trên mặt Hoàng Triều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc:
“Tại sao chúng ta không thấy Mộng Yểm? Ngô chủ đã bảo chúng ta phải tìm cho được nàng.”
“Trước tiên đừng quan tâm đến Mộng Yểm nữa, Quỳ âm đi phá huỷ Thái âm tinh, Tiên Nghịch đi đánh nát cái tòa trang viên kia. Chúng ta đi đến khách điếm, vì Ngô Chủ thu lại Hỗn Độn Chí Bảo!” Vô Hủ mở miệng nói.
Ben trong đầu hắn chứa hai luông ma trơi, phát ra quang mang diêm dúa, nhìn chằm chằm khách điếm, nhấp nháy không ngừng.
“Không nghĩ rằng, thế giới này, lại có tồn tại Hỗn Độn Chí Bảo trong truyền thuyết.”
Mấy người khác nghe thấy vậy, trong mắt cũng lộ ra tinh quang không rõ.
Có hưng phấn, có hừng hực, có tham lam, cũng có tiếc nuối sâu đậm.
Biết có Hỗn Độn Chí bảo lại chẳng thể chiếm nó làm của riêng, nghĩ lại thấy đau lòng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám người đó cũng chẳng chần chờ lâu, lập tức bay về phía khách điếm.
Mà Quỳ âm thì bay về phía Thái âm tinh, Tiên Nghịch bay về phía toà trang viên Triều Ca.
Rất nhanh sau đó, sáu vị Chí Tôn Hoàng Triều, Vô Hủ, Linh Hoa, Chu Thiên, Viên Chiến, Viêm Ma, đi tới bên ngoài khách điếm.
Bọn họ nhìn thấy pho tượng kia bên ngoài khách điếm
“Các ngươi có cảm thấy, pho tượng này khá quen mắt không?” Linh Hoa nhìn chằm chằm pho tượng khom lưng cúc cung, mỉm cười, hướng về phía bọn họ hỏi.
“Có thể không quen mắt sao? Nó với Mộng Yểm giống như từ một khuôn đúc ra vậy.” Viên Chiến đáp lời.
“Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? “Viêm Ma kinh ngạc nói: “Chỉ là một bức điêu khắc lại có thể giống Mộng Yểm đến vậy sao?”
Mộng Yểm nhìn thấy đám người Hoàng Triều, vội gào thét trong lòng: “Cái gì mà giống tượng điêu khắc, các ngươi khôn hơn chút được không? Ta chính là Mộng Yểm.”
“Mau cầu xin ta đi!”
Song, đám đông căn bản không nghe thấy tiếng hét của nàng.
Diêm Ma dùng tay vỗ lên đầu tượng điêu khắc, bất ngờ nói: “Không ngờ tượng điêu khắc này khá kiên cố đó, vậy mà chịu một phần trăm sức lực của ta cũng không bị đập vỡ.”
Nói xong nàng lại tăng thêm sức lực trên cánh tay.
Còn Mộng Yểm sắp mắng chết Diêm Ma trong lòng: “Đm mười tám đời tổ tông nhà ngươi Diêm Ma, đánh cái rắm, đánh lão nương đến chấn động não rồi!”
Nàng tuy bị Lý Nguyên biến thành tượng điêu khắc nhưng cảm giác thì không hề biến mất, Diêm Ma dùng lực đánh vào đầu nàng, nàng tất nhiên cảm nhận được toàn bộ.
Sự bực bội trong lòng có thể tưởng tượng được.
“Ấy, tượng điêu khắc này kiên cố thật, sử dụng hết sức lực mà vẫn không bị đập nát.”
Bàn tay của Diêm Ma hiện ra vô số đạo văn, hạ một chưởng xuống thì đến cả thế giới Đại Thiên cũng có thể dễ dàng đập nát, hắn không ngờ lại đập không nát một bức tượng điêu khắc.
Những người khác thấy vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Tượng điêu khắc này là dùng chất liệu gì chế tạo ra vậy? Với độ kiên cố này, e là sánh được với Tiên Thiên linh bảo cực phẩm nhỉ?”
Vô Hủ vừa nói vừa vỗ tượng điêu khắc.
Còn có những người khác cũng đều đích thân thử độ cứng của tượng điêu khắc.
“Quả thực kiên cố.”
“Không biết dùng pháp bảo có thể chẻ ra không?”
“Thử là biết ngay.”
“Xoạt, xẹt, vậy mà đến cả pháp bảo cũng không chẻ ra được.”
Mộng Yểm: “……”
Nàng khóc rồi.
Thân là thánh nhân như nàng trực tiếp khóc rồi.
Đây quả thực là sự dày vò còn hơn cả xiềng xích pháp tắc.
Trong khách điếm, đám người Đát Kỷ, Nữ Oa, Kim Linh Thánh Mẫu nhìn thấy động tĩnh bên ngoài cũng lần lượt im lặng, tập thể mặc niệm cho Mộng Yểm ba giây.
Con bé đáng thương, lần sau dùng nước lá ngải cứu rửa sạch vận xui nhé!
Sáu vị chí tôn dò thám độ cứng của tượng điêu khắc một lượt, càng thử càng kinh ngạc, càng thử càng chấn động.
Bọn họ đã không còn giữ sức nữa, có thể nói là dốc toàn lực ra tay, nhưng đừng nói là đập vỡ tượng điêu khắc, đến cả một vết sẹo cũng không lưu lại được trên bức tượng điêu khắc.
Điều này hoàn toàn làm đảo lộn nhận thức của mọi người.
“Cho dù là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, bị chúng ta công kích như vậy cũng không chịu nổi, bức tượng này rốt cuộc là do thứ gì luyện ra?”
“Cổ quái, cổ quái, quá cổ quái.”
“Lẽ nào đây thực sự là một vật chí bảo?”
Trong lòng Hoàng Triều khẽ động, thuật Càn Khôn trong tay áo đột nhiên bao phủ tượng điêu khắc, định thu bức tượng làm của riêng.
Song, một trận huyền quang lóe lên, bức tượng điêu khắc vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề bị Triều thu vào trong không gian trữ vật.
Hoàng Triều thoáng chốc cau mày thành hình chữ ‘Xuyên’.
Sao lại như vậy?
Bức tượng điêu khắc này dường như lớn lên cùng với đại địa, bị một loại pháp tắc đặc biệt kết nối lại với nhau một cách chắc chắn, căn bản không thể thu thập.
“Đinh đong.”
Khi đám đông đang mải mê với bức tượng điêu khắc thì đột nhiên nghe thấy một hồi tiếng chuông gió vui tai.
Tiếng chuông trong trẻo kỳ ảo, khiến người nghe xong ngưng thần tĩnh khí, điên cuồng say mê như thể ngâm mình trong đại đạo, không thể thoát ra.
Vẻ kinh ngạc trong mắt sáu vị chí tôn phút chốc càng nồng đậm hơn.
Tiếng chuông này vậy mà là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm có thể giúp con người giác ngộ.
Thật là một trăm triệu điểm xa xỉ!
Bức tượng điêu khắc mà mấy vị chí tôn liên thủ cũng đánh không hỏng, chuông gió trên rèm cửa là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, mọi người càng ngày càng cảm thấy khách điếm này không đơn giản, tràn ngập điều cổ quái.
Hai người bước ra là Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Bọn họ dùng giọng điệu lạnh lùng nói với sáu vị chí tôn: “Đừng có lò mò ở cửa nữa, mau vào đi, đừng để lão gia đợi lâu.”
Nếu đã làm việc cho Lý Nguyên, xưng hô của bọn họ đối với Lý Nguyên đương nhiên được đổi thành lão gia.
Lão gia?
Đám người Hoàng Triều, Diêm Ma kinh ngạc nhìn nhau, là người nào mà có thể làm lão gia của thánh nhân?
Lẽ nào là Thiên Đạo Hồng Quân của thế giới này?
Nhưng Hồng Quân lúc này không phải bị Thần Niệm đại nhân giữ chân, căn bản không thể thoát thân sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận