Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1722 - Cứ khiến người ta không bớt lo!

Hắn ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi lại biết chút gì? Vì sao trước đó ngươi không báo chuyện này cho nha môn? Có phải ngươi cũng có liên can đến án này không?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ta và chuyện này đương nhiên không có quan hệ, trước kia ta chỉ đã từng tính vận mệnh cho Tiều Cái, cho nên biết hắn sẽ gặp phải kiếp nạn này.”
“Suy tính vận mệnh?”
Quách Lập hơi cạn lời.
Sao hắn cảm thấy Lý Nguyên đang có lệ hắn nhỉ?
Suy tính vận mệnh, chuyện này cho dù là hắn cũng không làm được, người này có thể làm được ư?
Quách Lập không tin lắm!
“Nếu ngươi đã biết suy tính, vậy ngươi có thể suy tính ra ta là ai không?”
Quách Lập cố ý hỏi khó Lý Nguyên.
Lý Nguyên dửng dưng nói: “Tổng bộ đầu Lục Phiến môn, Quách Lập, Quách cự hiệp.”
Quách Lập thấy Lý Nguyên nói ra chính xác thân phận của hắn, trên khuôn mặt luôn lặng như tờ của hắn, cũng không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc?
Hắn không biết, Lý Nguyên thật sự có thể suy tính, hay là Lý Nguyên đã từng nhìn thấy hắn?
Người này, ngược lại đúng là có phần thú vị.
“Cái gì, hắn thế mà là Quách cự hiệp trong truyền thuyết?”
Hoàng Dung ở bên cạnh nghe lén, lúc này rốt cuộc không nhịn được kêu lớn.
Nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của Quách Lập, tràn đầy vẻ ngạc nhiên, còn mang theo sùng bái.
Cho dù là nàng, cũng từng nghe qua truyền thuyết về Quách cự hiệp.
Dù sao, người này chính là kiểu mẫu dân thường nghịch tập chân chính!
Là nhân vật tuyệt thế được vô số dân thường coi thành thần tượng và mục tiêu phấn đấu.
Nhưng mà, Quách cự hiệp nhưng là Tổng bộ đầu Lục Phiến môn, Quách Cự Hiệp đều đã tự mình tìm tới cửa, e rằng Lý Nguyên có phiền phức rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Dung không khỏi sinh ra một chút lo lắng.
Lý Nguyên này, bình thường luôn lêu lổng với đám ‘hồ bằng cẩu hữu’, lần này lăn lộn ra tai hoạ luôn rồi đấy!
Cứ khiến người ta không bớt lo!
Haiz!s
Lý Nguyên: “...”
Quách Lập cười với Hoàng Dung, liền hỏi Lý Nguyên: “Nếu ngươi đã có bản lĩnh này, vậy vì sao trước đó ngươi không nhắc nhở Tiều Cái? Như vậy, hắn cũng không cần trở thành tội phạm truy nã.”
Lý Nguyên: “Mịt mờ nhắc nhở một câu, chỉ là hắn không để ý.”
Quách Lập: “Vậy ngươi cũng không biết nhắc thêm câu, hoặc là trực tiếp ngăn cản hắn?”
Lý Nguyên hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải ngăn cản hắn?”
Quách Lập đối với câu hỏi ngược lại của Lý Nguyên, vô cùng kinh ngạc.
“Các ngươi là bằng hữu tốt, ngăn cản hắn phạm tội, đây không phải chuyện đương nhiên sao?”
Lý Nguyên thờ ơ nói: “Cuộc đời của hắn, do tự hắn quyết định. Vận mệnh của hắn, do chính hắn nắm giữ. Làm bằng hữu, nhắc nhở một chút cho thoả đáng là được, cần gì can dự quá nhiều?”
Quan điểm của Lý Nguyên, rất ngoài dự liệu của Quách Lập.
Trong thế giới quan của Quách Lập, làm bằng hữu, nhất định phải thật lòng thật dạ, vào sinh ra tử với nhau.
Nếu như hắn biết, một người bằng hữu của mình, sẽ phạm tội.
Như vậy bất kể thế nào, hắn cũng sẽ toàn lực ngăn cản bằng hữu phạm sai lầm.
Hờ hững như Lý Nguyên, hắn không làm được.
Song, Quách Lập lại có cảm giác, lời này của Lý Nguyên, dường như có cảm giác siêu phàm thoát tục, nhìn thấu hồng trần, vô tình vô dục, thái thượng nhập đạo.
Hắn chợt nghĩ tới câu nói khi nữ hoàng bệ hạ tiếp kiến hắn nói với hắn lần trước.
Nguyên do hắn lâu như vậy cũng không thể đột phá Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, là vì suy nghĩ trong lòng hắn quá nhiều, không bỏ xuống được, cho nên không cách nào chân chính siêu thoát.
Nếu như, ta có thể đạm nhiên được như Lý Nguyên, có lẽ có thể đột phá Đại La Kim Tiên nhỉ!
Nhưng mà, người ta quan tâm, và quan tâm ta quá nhiều, tội phạm của thế giới này, lại vĩnh viễn không có chừng mực, ta làm sao có thể bỏ xuống không ngó ngàng gì tới bọn họ?
Tuy rằng, trong lòng Quách Lập sinh ra cảm khái vô hạn, nhưng trên mặt hắn lại không hề lộ ra chút dị thường nào.
Hắn mặt không biểu cảm hỏi Lý Nguyên: “Ngươi thật sự không tham dự vào chuyện của Tiều Cái?”
“Không có.”
Lý Nguyên không trả lời, Hoàng Dung bên cạnh ngược lại đã giúp hắn mở lời trước.
“Sao ngươi biết hắn không có?”
Quách Lập hỏi Hoàng Dung, ánh mắt tràn đầy dò xét.
Hoàng Dung không hề sợ sệt nói: “Lão bản ta về cơ bản đều ở yên trong khách điếm, bình thường đại môn không ra, nhị môn không bước. Cho dù ra ngoài, cũng là đến quán trà uống trà, đến tửu lâu ăn cơm, sao có thể có thời gian đi làm chuyện xấu với người khác được, cho nên ngươi tìm nhầm người rồi.”
Quách Lập bình tĩnh nói: “Trước đây ta từng tiếp xúc với rất nhiều tội phạm, đều là loại nhân vật ru rú trong nhà, bởi vì loại này người làm việc, mới sẽ không làm người chú ý. Hơn nữa, thời gian ấy à, chen một tí là có.”
Hoàng Dung bất mãn nói: “Nghe giọng điệu của ngươi, cảm giác như ngươi đang nghi ngờ lão bản của ta đã phạm tội ấy. Ngươi có chứng cứ không mà ngươi tuỳ tiện nghi ngờ thế? Người nghi ngờ người khác lung tung như ngươi, không làm thất vọng ba chữ ‘Quách cự hiệp’ này sao?”
Giọng nói của nàng, rất giống như đang bao che cho con!
Quách Lập bình tĩnh nói: “Hắn và Tiều Cái đi gần như vậy, nghi ngờ hắn không phải rất bình thường à?”
Hoàng Dung khinh thường nói: “Đi gần ngươi liền nghi ngờ, vậy sao ngươi không lôi hết đám thân bằng hảo hữu của Tiều Cái ra thẩm vấn?”
Quách Lập: “Tiểu cô nương, nóng giận như vậy làm gì? Ta chỉ nghi ngờ hắn, trước khi vụ án chưa chấm dứt, bất cứ kẻ nào đều có thể nghi ngờ.”
“Ta…”
Hoàng Dung lập tức hơi cứng họng.
Đúng vậy, ta kích động như vậy làm gì.
Nếu như Quách cự hiệp thực sự bắt Lý Nguyên thối đi, không phải là Lý Nguyên không thể quản ta nữa, không phải ta được tự do rồi sao?
Tốt nhất nhốt Lý Nguyên trong nhà lao một thời gian, trị chứng ưa sạch sẽ của hắn, xem hắn còn dám ghét bỏ ta bẩn không!
Có điều, nếu thật sự bắt Lý Nguyên đi, không phải không ai nấu cơm cho ta sao?
Như vậy sao được!
Vì thế, vẫn không thể làm cho Quách Cự Hiệp bắt Lý Nguyên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận