Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1742 - Tang lễ bắt đầu, Tiên Vương xuất hiện

“Đây là ban ngày, sao lại đột nhiên có sấm?”
“Tiếng sấm này cũng không phải là quá lớn rồi đi?”
“Có cảm giác khủng bố của ngày tận thế!”
“……”
“Ào ào!”
Đúng lúc mọi người ở đây đang nghi hoặc, bầu trời lại đột nhiên mưa to.
Nước mưa hết sức dồn dập, giống như dải ngân hà trên bầu trời đang xả lũ.
Chỉ một lúc sau, một lượng nước mưa cao bằng cả ngón tay tích tụ trên mặt đất.
Kèm theo sấm sét vang dội, mưa to như chút nước, vốn là bầu trời trong xanh, thoáng cái liền trở thành mây đen u ám.
Trái đất như bước vào màn đêm.
“A! Các ngươi mau nhìn, tại sao mưa lại có màu đỏ?”
Đột nhiên, có người lớn tiếng hét rầm lên.
Giọng nói tràn đầy hoảng sợ.
Hoá ra, có người chú ý đến mưa, nhưng bỗng lại chuyển sang màu đỏ.
Như là máu.
“Trời ạ, mưa đỏ thật đấy!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Có tuyệt thế đại năng đấu pháp trên bầu trời sao?”
“Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên ta thấy cảnh tượng kỳ lạ này!”
Chẳng những dân làng ở Dương Gia Cầu, bị giật mình trước cảnh tượng trên bầu trời, mà ngay cả giới đại năng, giới địa phủ cũng bị dị tượng dưới nhân gian kinh động cho mấy ngày liền.
Mọi người nhao nhao nhìn chăm chú lên đại đường huyện Lâm Phổ, phạm vi mười vạn dặm trong cảnh tưởng kỳ lạ, suy đoán xem chuyện gì đang xảy ra.
Đấu pháp?
Nhưng không ai cảm nhận có người đấu pháp.
Chẳng lẽ là dị bảo xuất thế?
Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi lộ ra sự phấn khởi.
Đặc biệt là Minh Hà lão tổ thống lĩnh A Tu La Giáo, cùng với đám người từ Ma Tộc, càng háo hức không thôi.
Dị tượng khủng bố như thế, nếu quả thật chính là dị bảo xuất thế, có lẽ là một ma bảo tuyệt thế a!
Dương Hiển Văn trông thấy bầu trời dị tượng, vẻ mặt không khỏi hưng phấn.
Vẻ lo lắng trên mặt, rốt cuộc liền tan biến.
Xem ra, vị đạo sĩ kỳ lạ kia, cũng không có gạt ta!
Ha ha, con trai, Lý Chính, các vị hàng xóm láng giềng, các người chờ nhìn đến phát sợ đi!
Dương Chí nhìn dị tượng kinh khủng trên bầu trời, lại vô thức nhìn thoáng qua quan tài của cha.
Thầm nghĩ: Người ngược lại vận khí tốt, lúc chết, không có tiền làm pháp sự, lại có thể gặp được dị tượng như thế, coi như là ông trời tiễn đưa người rồi!
Chết không bị lỗ!
Khi Dương Chí nghĩ như vậy, đột nhiên, hắn hoảng sợ mờ to hai mắt ra nhìn, nhãn cầu của hắn cơ hồ sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Mà những người xung quanh, vẻ mặt đều như Dương Chí, mắt không chớp nhìn chằm chằm bầu trời, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi gần chết.
Chỉ thấy, trên bầu trời Dương Gia Câu có mấy ngàn luồng huyền quang muôn màu muôn vẻ xuất hiện từ chân trời, đều đang bay về phía vị trí Dương Gia Câu.
Nói đúng hơn là, bay về phía sân nhà Dương Chí.
Đám người đó, có gầy có mập, có cao có thấp, có trẻ có già.
Nhưng đều thống nhất mặc hắc y, trước ngực cài một đóa hoa quýt trắng, từng người mặt không biểu cảm, giữa trán, còn mang theo vẻ đau thương.
Lại thêm khí tức cường đại trên người đám người đó phát ra, khủng bố như vương giả giáng lâm, quân lâm cửu thiên.
Thoạt nhìn vô cùng trang nghiêm, khí thế như hồng tuyệt đối.
Đám người Dương Chí, trực tiếp bị doạ đến hô hấp cũng ngừng lại.
“Bọn họ là ai?”
“Bọn họ xuất hiện ở Dương Gia Câu là muốn làm gì?”
“Vì sao bọn họ lại bay về phía này?”
Dương Chí và đám hương dân Dương Gia Câu, ở trong lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ.
Dương Hiển Văn thấy hắc y nhân trên bầu trời, nụ cười trên mặt, không khỏi trở nên càng thêm xán lạn.
Hắn không nhịn được muốn khoa tay múa chân.
Ha ha ha, đây chính là Tiên Vương mà ‘quái đạo sĩ’ nói nhỉ?
Không nghĩ tới hắn vậy mà thực sự mời được Tiên Vương.
Quả nhiên khí thế như hồng, uy áp tuyệt luân.
Lúc này, cácđại năng Hồng Hoang đang chú ý tới dị tượng trên bầu trời Đại Đường, cũng đều chú ý tới mấy ngàn hắc y nhân thần bí bỗng nhiên xuất hiện này.
Trên mặt mỗi đại năng đều tỏ ra rất khiếp sợ.
Huyền Đô Thiên, Bát Cảnh cung.
Lão Tử vuốt chòm râu trên cằm, cau mày.
“Mấy ngàn cường giả Thái Ất Kim Tiên lại trực tiếp bước ra từ hư không, đây là lại có đại năng vực ngoại, chuẩn bị xâm lấn Hồng Hoang rồi sao?”
Linh Sơn thượng giới.
Trong Tam Thiên Tịnh thổ.
Tiếp Dẫn đạo nhân hơi nghi hoặc nói: “Kẻ hèn Thái Ất Kim Tiên, làm sao xuyên qua Hỗn Độn, đi tới Hồng Hoang được?”
Chuẩn Đề đạo nhân bên cạnh nói: “Có muốn bắt mấy người tới thẩm vấn không?”
Tiếp Dẫn Đạo Nhân lại lắc đầu nói: “Trước tiên không vội, cứ chờ xem. Xem bọn họ muốn thế nào.”
Dương Chí đang nghĩ ngợi thân phận của đám hắc y nhân này.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện, đám hắc y nhân này thế mà dừng bên ngoài sân của hắn, hai mắt dồn dập nhìn về phía hắn.
Dương Chí nhìn thấy chi chít hắc y nhân, cảm nhận được khí thế khủng khiếp những hắc y nhân này phát ra, và ánh nhìn chăm chăm của hắc y nhân, hắn suýt thì bị doạ đến mức trái tim nhảy ra lồng ngực.
Hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, đám hắc y nhân này, thế mà lại dừng lại bên ngoài sân của hắn.
Bọn họ dừng ở đây làm gì?
Vì sao bọn họ phải nhìn ta?
Hình như ta không có đắc tội với ai mà?
Uy áp của những người này nồng đậm như vậy, đứng trước mặt bọn họ, linh khí trong cơ thể đều sắp cứng lại, rốt cuộc bọn họ có tu vi gì?
Thôn dân Dương Gia Câu, cũng đều nhao nhao nín thở, không dám thở mạnh một hơi.
Sợ mình không cẩn thận, đắc tội với đám hắc y nhân uy phong trang nghiêm này.
Đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Ngay lúc Dương Chí và thôn dân Dương Gia Câu đang lúng ta lúng túng, đám hắc y nhân lại có hành động mới.
Chỉ thấy hắc y nhân xếp thành một hàng, có thứ tự đi vào trong linh đường.
Dương Chí thấy thế, chợt trở nên càng luống cuống.
Đám hắc y nhân này, sao lại đi vào nhà ta?
Chẳng lẽ, bọn họ thật sự là nhắm vào ta mà tới?
Mồ hôi lạnh, bất tri bất giác chảy đầy trên trán và sau lưng Dương Chí.
Lúc Dương Chí tâm thần bất định không thôi, một nam tử hắc y mày kiếm mắt sáng đi ở trước nhất, đi tới trước linh đường của Dương Hiển Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận